Sáng hôm sau, Thẩm An Kỳ cố gắng vực tấm thân rã rời từ giường dậy, tuy thân thể vô cùng mệt mỏi nhưng trong lòng lại cảm thấy rất thỏa mãn.
Cô nhìn thấy Diệp Thiên đang đứng trước tấm cửa kính dài chạm sàn ngầm mưa Seoul từng hạt từng hạt thi nhau rơi xuống, khỏe miệng chợt nở một nụ cười, nhủ thầm, nếu mỗi sớm thức dậy đều có thể nhìn thấy anh ấy thì thật tốt biết bao! Nhưng cô cũng hiểu rõ, chỉ có Tần Liên Tâm mới có được đặc cách ấy, hiển nhiên cô chưa bao giờ có được tư cách đó.
Nhưng so với những người phụ nữ khác, cô lại cảm thấy mình may mắn biết bao. Suy cho cùng, một người tài giỏi như thể không phải cứ muốn là có được. Cho dù chỉ là làm bé, thì cô vẫn hạnh phúc hơn so với những người phụ nữ làm bé khác hàng vạn lần không phải sao? “Dậy thôi em!” - Diệp Thiên quay đầu lại, nhìn Thẩm An Kỳ dịu dàng cười, nụ cười ấm áp này anh ấy sẽ chỉ dành cho những người phụ nữ của chính mình. “Vâng." - Thẩm An Kỳ gật đầu, vẻ mặt không cam lòng, vốn đĩ cô muốn yêu cầu anh cái gì đó, nghĩ lại ngày tháng còn dài, không cần gấp gáp. "Vậy em cứ đi tầm đi, anh gọi người mang bữa sáng đến, ăn xong chúng ta cùng nhau ra ngoài. - Diệp Thiên vừa nói vừa gọi điện thoại cho người của khách sạn. Không lâu sau, có người mang đồ ăn sáng đến, một bàn ăn rất phong phú, ăn xong cả hai liền đi ra ngoài. "Chào buổi sáng An Kỳ, Diệp Thiên!"
Ngay khi ra khỏi thang máy đến sảnh lớn, thấy ngay Nhậm Vũ Phi tươi cười vẫy tay với bọn họ,
Thẩm An Kỳ và Diệp Thiên bước tới cười đáp lại. “Nhìn dáng vẻ phờ phạc của Thẩm An Kỳ kìa, tối qua nhất định cô đã phải chịu khổ với tên oắt con này rồi." - Trương Bân thì thào.
Nhậm Vũ Phi trợn mắt nhìn như thế muốn bóp cổ hàn tay Người ta là tình nhân của nhau, có phát sinh quan hệ cũng là chuyện bình thường, sao sang tới miệng của hãn lại dung tục đến vậy cơ chứ? Đúng là phiền phức mà “Vũ Phi, mới sáng sớm đã ra ngoài rồi a? Đến tập đoàn LK sao?" - Thẩm An Kỳ cười hỏi. “Ừ, vốn dĩ là muốn đến đó sớm hơn, nhưng tôi nghĩ đi sớm quá sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng sếp, thế nên tôi ở đây một lát đợi chín giờ rồi mới đi. - Nhậm Vũ Phi gật đầu đáp - "Vậy còn hai người, mới sáng đã đi đầu vậy?" “Tới tập đoàn Cao Năng" - Thẩm An Kỳ trả lời. “Cô đang kinh doanh về năng lượng sao?" - Nhậm Vũ Phi ngạc nhiên nói, tập đoàn Cao Năng là làm về mảng năng lượng,
Thẩm An Kỳ đến tập đoàn Cao Năng không phải để bàn về vấn đề kinh doanh các nguồn năng lượng thì là gì? "Không phải đâu." - Thẩm An Kỳ lắc đầu, cười nói - "Đến gặp
Đổng sự trưởng Cao Thành bàn về chuyện kinh doanh dược liệu." “Tôi hiểu rồi." - Nhậm Vũ Phi cười nói - "Hoá là hai người đến Seoul để tham gia tranh thưởng một tỷ đô la. “Phần thưởng một tỷ đô la?” - Thẩm An Kỳ và Diệp Thiên mù mịt không hiểu. “Lẽ nào không phải sao?” - Nhậm Vũ Phi lúng túng hỏi. Thẩm An Kỳ lắc đầu, hỏi lại: "Phần thưởng một tỷ đó là gì?” “Tôi cũng vừa mới biết tin này thôi, nghe nói con gái của Chủ tịch tập đoàn Cao Năng Choi Hyun-in mặc một chứng bệnh lạ, đã đến các bệnh viện lớn khắp nơi trên thế giới đều không trị hết, bây giờ đang tìm các bác sĩ có tay nghề giỏi trên khắp thế giới, ai chữa khỏi được bệnh cho con gái ông ấy sẽ nhận được giải thưởng một tỷ đô la Mỹ đó. Trên cửa lớn khách sạn chúng ta cũng có dán thông cáo đó “Thật vậy à?” - Thẩm An Kỳ và Diệp Thiên nhìn nhau. Hai người bọn họ lập tức tiến về phía cổng khách sạn.
Quả nhiên, một lệnh thưởng đã được dán trên bức tường bên ngoài lối vào khách sạn, còn có cả bốn bản dịch tiếng Hàn, tiếng Anh, tiếng Nhật và tiếng Trung đỉnh kèm. Một nhóm khách du lịch từ nhiều quốc gia khác nhau đang tụ tập ở đó.
Nội dung lệnh thưởng tương tự như lời Nhậm Vũ Phi đã nói, chỉ cần các bác sĩ hoặc thầy thuốc tự tin rằng bản thân có thể lấy được một tỷ đô đó sẽ tập trung tại trang viên của gia tộc Choi vào lúc bảy giờ tối mỗi tối, từng người lần lượt thử vào chữa bệnh, ai chữa được sẽ nhận được thủ lao một tỷ đô la. Ngay cả khi nó không được chữa được bệnh, cũng có thể nhận được 10.000 đô la Mỹ làm phí đi lại. “Diệp Thiên, anh còn muốn đến Tập đoàn Cao Năng không?” - Thẩm An Kỳ hỏi. “Không đi nữa, buổi tối đến nhà họ Choi đi.” - Diệp Thiên nói. Từ thông cáo treo thưởng hoàn toàn không khó để nhận ra Choi Hyun-in rất yêu thương con gái mình, cảm giác như để trị khỏi bệnh cho con gái,dù có tán gia bại sản ông ta cũng cam lòng. Cái gọi là tình cha như núi Thái Sơn chính là thế này đây, thật động lòng người
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Bản thân hắn cũng sắp được làm cha, hắn hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của Choi Hyun-in. Đổi lại là hắn, để có thể tìm lại sự sống cho con gái mình hắn không ngại đánh đổi bất cứ thứ gì.
Vì vậy, hắn tin rằng chỉ cần có thể trị khỏi bệnh cho con gái Choi Hyun-in trong đêm hôm nay, hằn sẽ dễ mở miệng đàm phản đòi nhân sâm Long Huyết, hãn chắc mẩm Choi Hyun-in sẽ đồng ý đưa mình. Cũng có thể Choi Hyun-in mua nhân sâm là để chữa bệnh cho con gái, nhưng về việc ông ta đã nấu nhân sâm chưa hắn vẫn chưa xác định, giờ chỉ còn cách tối nay đến dò hỏi mới biết được. "Vậy thì chúng ta về phòng đi?" - Thẩm An Kỳ vỡ oà. Phụ nữ luôn có hứng thủ những điều mới mẻ mà “Ừ” Diệp Thiên gật đầu rồi đi vào khách sạn.
Thẩm An Kỳ lập tức đi theo nằm lấy tay Diệp Thiên, vẻ mặt hết sức vui vẻ. “Hai người không phải tới Tập đoàn Cao Năng sao?” - Nhậm
Vũ Phi nhìn thấy Thẩm An Kỳ và Diệp Thiên thân mật trở lại sảnh khách sạn, không nhịn nổi tò mò bèn dò hỏi. “Không đi nữa rồi, buổi tối sẽ đến nhà Choi Hyun-in kiểm một tỷ đỏ đỏ” - Thẩm An Kỳ cười nói. "Hả? Cô thực sự có ý định đi kiếm một tỷ đô đó sao?" - Nhậm Vũ Phi vô cùng ngạc nhiên hỏi lại. “Đúng vậy, bạn trai của tôi giỏi lắm đó!” - Thẩm An Kỳ tự hào nói, sau đó ra chiều tạm biệt với Nhậm Vũ Phi - "Tôi và bạn trai về phòng trước đây. “Được rồi." - Nhậm Vũ Phi mỉm cười. Phụ nữ vốn là sinh vật nhạy cảm, qua hành vi của Thẩm An Kỳ, cô thừa biết bọn họ là đang quay lại tiếp tục làm việc.
Đối với một cô gái như Thẩm An Kỳ, Nhậm Vũ Phi ngoài ngưỡng mộ thì cũng chỉ có ghen tị mà thôi. Dầu sao cô cũng đã 25 tuổi rồi, cũng muốn có một người đàn ông có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn, có thể làm chỗ dựa mỗi khi cô mệt mỏi...
Haizz! Cô mệt mỏi thở dài.
Ai mà ngờ được Trương Bần lại nói mấy câu làm cô tức điên lên đi được. "Vũ Phi à, hay là chúng mình cũng ngủ chung một phòng đi." “Ngủ chung cái đầu anh, anh ngủ một mình đi!” - Nhậm Vũ Phi tức giận mắng hắn vài câu rồi sải bước ra khỏi khách sạn. "Vũ Phi, chờ anh với...
Trong căn phòng tổng thống ở khách sạn: "Diệp Thiên, tôi vẫn muốn.." - Thẩm An Kỳ ôm ngang eo Diệp Thiên, áp sát vào người hãn, hơi thở dồn dập như hương hoa lan xộc lên mũi.
Diệp Thiên cười khổ, nhẹ nhàng đẩy cô ra, hai tay đặt lên vai cô, nói: "Cái gì cũng phải có chừng mực, một khi đi quá mức sẽ càng ngày càng sa ngã." Thẩm An Kỳ sửng sốt, mím chặt môi: "Đã lâu rồi người ta không có gặp anh, khó khăn lắm mới có không gian riêng với anh như thế này, nên em chỉ muốn. " "Ngày tháng còn dài, rượu ngon không sợ ủ lâu." Diệp Thiên cười nói.
Tiếp đó, hàn nói: "Em rảnh rồi quả nên trong đầu toàn nghĩ tới mấy chuyện không đầu thôi, người sống trên đời có rất nhiều chuyện ý nghĩa cần phải làm, không phải cứ nhất quyết phải làm chuyện ấy thì mới có ý nghĩa. Như vậy đi, anh dạy em luyện khí công, sau này có rảnh thì em cứ luyện tập, đừng lúc nào cũng nghĩ mấy chuyện linh tinh đó nữa, lúc cần anh sẽ chủ động đề xuất, anh không yêu cầu thì em cứ tập trung tu luyện. Làm người phụ nữ của anh không thể cứ nghĩ đến việc chiếm hữu anh mà phải cố gắng trở thành cánh tay đắc lực của anh, có hiểu chưa hả?” “Vâng, em hiểu rồi." - Thẩm An Kỳ xấu hổ cúi thấp đầu. Cô cũng không biết tại sao lại như thế này, trước đây không như thể. Có lẽ là do đã không còn sự mới mẻ nữa rồi.
Ngay lúc đó, Diệp Thiên nâng nhẹ đầu Thẩm An Kỳ lên, bắt đầu truyền dạy kỹ năng, lại còn biến phương pháp luyện khí công thành một tia sáng, lưu giữ giữa hai lông mày của Thẩm An Kỳ.
Trong phút chốc, Thẩm An Kỳ cảm thấy trong đầu cô có thêm một mảng ký ức. Sau đó cô ngồi xếp bằng trước cửa sổ, bắt đầu luyện tập theo phương pháp đã được Diệp Thiên ghi vào đầu.
Sở dĩ hắn không dạy cho Tần Liên Tâm là bởi cô ấy đang mang thai, không tiện luyện tập, cũng tránh việc hấp thu hết linh khí của đứa nhỏ, sau này sinh ra ba đứa con ngớ ngẩn sẽ đau lòng chết mất.
Phải biết rằng trong Tiên giới, người tu tiên lúc có thai đều phải tạm ngưng luyện tập, có thể hấp thu linh khí để nuôi dưỡng đứa bé trong bụng, nhưng tuyệt đối không được chuyển hoá linh khi thành chân khí, bằng không đứa bé trong sẽ không giữ được.
Vì vậy, phải đợi Tân Liên Tâm sinh con xong hắn mới dạy cho cô luyện công, sau đó lấy linh đơn tốt nhất cho cô uống sẽ không sợ tụt hậu so với người khác.
Tất nhiên là hắn vẫn sẽ dạy ba đứa trẻ tu luyện khí công.
Cho nên, thời gian sắp tới người làm cha như hắn đây sẽ rất bận biu.
Khoảng sáu giờ tối, Diệp Thiên và Thẩm An Kỳ ăn tối xong chuẩn bị bắt taxi đến trang viên của Choi Hyun-in. Không lâu sau, một chiếc taxi dừng trước khách sạn, Nhậm
Vũ Phi và Trương Bản bước xuống xe. “An Kỳ, cô và Diệp Thiên không phải đến nhà Choi Hyun-in sao?" - Nhậm Vũ Phi hỏi. “Ừ.” -Thẩm An Kỳ gật đầu, sau đó hỏi: "Cô thì sao, đàm phán với tập đoàn LK ổn thoả rồi chứ?"
Nghe vậy, Nhậm Vũ Phi liềm bĩu môi đáp: "Đừng có mà nhắc tới bọn họ, chờ cả một ngày cũng chẳng thấy người phụ trách tới hỏi chuyện. Cuối cùng, tổng giám đốc của bọn họ gọi điện thoại đến, nói hẹn gặp vào buổi tối, tôi chỉ còn nước trở về thôi."
Dĩ nhiên, Thẩm An Kỳ thừa biết việc trả hàng như này là rất khó, nếu không đủ mạnh rất có thể sẽ bị nhà sản xuất chơi đùa. Với tình hình của Nhậm Vũ Phi bây giờ chính là đang bị bọn họ chơi đùa đó. Vì vậy, Thẩm An Kỳ cảm thấy cô ấy thật sự rất đáng thương. “Vậy tôi và Diệp Thiên đi trước đây." - Thẩm An Kỳ nhìn thấy Diệp Thiên đã lên xe, cô bèn chào tạm biệt Nhậm Vũ Phi "Được rồi, chúc hai người may mắn. “Mong được như lời chúc của cô." - Thẩm An Kỳ mỉm cười bước lên xe, sau đó bảo tài xế đi đến trang viên của Choi Hyun-in bằng tiếng Hàn.
Một cô gái được tiếp thu nền giáo dục cao cấp như cô ấy, làm thế nào cô ấy có thể không thành thạo vài thứ tiếng chứ. “Cẩn thận kẻo hại chết bệnh nhân, người ta kiện cho lại vui nữa" - Trương Bần nhìn theo hướng chiếc taxi vừa lăn bánh, trù độc. "Cái miệng của anh thật là " - Nhậm Vũ Phi không thèm tiếp chuyện hắn.
Khi Diệp Thiên và Thẩm An Kỳ được người giúp việc nhà họ
Choi mời vào phòng khách, mới phát hiện rằng trong đó có đến tận 40, 50 người. Có người nói tiếng Hàn, người nói tiếng Trung, số khác lại nói tiếng Nhật và tiếng Anh. Có điều bọn họ đều đang ở độ tuổi từ tuần, không trẻ trung như Diệp Thiên và Thẩm An Kỳ. “Hai người là người Nam Việt à?” – Một cụ già hỏi họ bằng tiếng Hoa. “Đúng vậy." - Thẩm An Kỳ gật đầu đáp. "Hahaha!" - Một đám người Hàn Quốc và Nhật Bản nghe hiểu tiếng Hoa đột nhiên cười lớn. “Người Nam Việt các người đúng là ham góp vui, chỉ chăm chăm vào mấy món hời nhỏ. Nhìn mà xem, hai kẻ trẻ tuổi thoạt nhìn là biết không có chút kinh nghiệm nào cũng dám chạy đến đây chữa bệnh cho tiểu thư Choi, đúng là không biết tự lượng sức mình!" - Một gã người Hàn Quốc lên tiếng chế nhạo “Theo tôi nghĩ, bọn họ chắc chắn là nhắm đến 10.000 đô la Mỹ tiền lộ phí mới đến đây, cũng không biết sao người giúp việc nhà họ Choi lại để bọn họ vào đây được nữa, chẳng phải là cho không tiền rồi sao?" - Bọn họ nở nụ cười xấu xa châm chọc.
Nghe vậy, hơn mười vị bác sĩ và thầy thuốc đến từ Nam Việt đều tỏ ra vô cùng bất mãn. "Các người lấy tư cách gì để nói người Nam Việt chúng tôi như vậy chứ? Các phương diện y học, dị thuật của các người không phải đều học từ người Nam Việt chúng tôi sao?" - Một thuật sĩ Nam Việt lên tiếng. "Đúng vậy, người Nam Việt bọn tôi vốn mang danh xưng “ngọa hổ tàng long", rất nhiều người trẻ tuổi đều có y thuật hơn người, người hầu nhà họ Choi cho bọn họ vào hắn cũng có nguyên do. Chớ dùng mắt chó của các người để xem thường những người trẻ Nam Việt chúng tôi." - Một thuật sĩ người Nam
Việt cũng đáp trả. "Tên khốn kia, mày dám nói ai là mắt chó hả?" - Một tên thuật sĩ người Nhật Bản tức giận gào lên. “Vậy mày xem lại cách nói chuyện của mình xem" - Thẩm
An Kỳ trừng mắt nhìn hắn ta.