Đừng nói, đội ngũ tinh nhuệ tài năng cũng không phải hữu danh vô thực, hai giờ sau đều hoàn thành năm ngàn lần, cũng không có nói cái gì.
Chỉ sau 5.000 lần chống đẩy, một số nữ bắt đầu suy kiệt thể lực, bọn họ đổ mồ hôi như mưa, nhưng dù vậy, họ vẫn căn răng chịu đựng.
Một giờ nữa trôi qua, khi số đếm lên đến bảy nghìn. Có 3 đội viên nữ đổ gục dưới đất không thể đứng dậy được, ngay cả đội viên nam cũng có nhiều người tay run rẩy không thể tiếp tục được.
Tuy nhiên, các con số vẫn đang đọc lên. "Ba người các cô. Cho nghỉ 15 phút giải lao, một lát nữa tìm người bảo số rồi tiếp tục." Diệp Thiên chỉ vào ba đội viên nữ ngã xuống, mặt không chút cảm xúc nói.
Nghe vậy, tất cả những người đang chống đẩy đều măng mẹ nó.
Mày không biết thương hoa tiếc ngọc một chút sao?
Nam thì mười nghìn cái còn được, nữ làm sao mười nghìn cái chống đẩy được chứ. Thể lực của nam nữ làm sao ngang bằng nhau được?
Nhưng Diệp Thiên căn bản mặc kệ. Vừa rồi khi hắn bị vây đánh, nam nữ đội viên đều giống nhau, đều rất hung hãn. Thậm chí Tạ Uyển Đình còn sử dụng ám chiêu. Vì vậy đối với những đội viên nữ kiêu ngạo này, Diệp Thiên sẽ chẳng có chút nào mềm lòng.
Đang đếm tới tám ngàn thì mười mấy đội viên nữ đều ngã xuống, đội viên nam tuy rằng chưa ngã xuống nhưng tất cũng đã chịu không nổi, hoàn toàn dựa vào nghị lực mà chống đỡ khi số lượng đến mười nghìn cái chống đẩy, chỉ có chín người có thể hoàn thành trong một lần gồm Trần Phong, Lão Hạc, Thắng Tèo, Hoắc Vân và Mã Quân Phương. “Má ơi!” Tuy rằng đã làm xong mười nghìn cái hít đất nhưng bọn hắn đều mệt như chó. Hoặc là nằm úp sấp hoặc nằm ngửa đều há mồm hổn hển thở, không chút hình tượng
Người lái xe Tiểu Dương sững sở.
Quả thật không thể tin được người huấn luyện viên trưởng trẻ tuổi này thực sự có thể huấn luyện những thành viên trong đội ưu tú và tài năng thành cảnh tượng này.. "Ngưỡng một Rất ngưỡng mộ!" Trong lòng hắn kính nể không thôi.
Lúc này, giọng nói của Diệp Thiên vang lên: "Còn ba mươi tám phút nữa là năm giờ, tôi ước chừng ít nhất ba mười người không xong mười nghìn lần. Không cần biết như thế nào, cứ ai không xong thì sẽ bị tôi đuổi ra khỏi đội ngũ tài năng, 30 người này, bao gồm tất cả các tuyển thủ nữ. "Đương nhiên, nếu bây giờ tăng tốc, cắn rằng chiến đấu, có lẽ tôi sẽ bị đuổi ra khỏi đội ngũ tài năng khoảng mười người ít hơn." "Cổ lên các đội viên thân mến, chiến thắng đang kêu gọi các bạn, đừng để gia đình bạn thất vọng về chính bạn Sau đó, Diệp Thiên tiếp tục ngồi xuống ghế, nhàn nhã nhấm nháp trà, thưởng thức đập lưng. “Mẹ nó!” Đám người Trần Phong nằm chặt tay. Mặt đỏ lên như muốn chảy máu.
Thật sự không phải con người.
Diệp Thiên dường như nhìn thấy trong lòng bọn họ không vui, đắc thắng nhìn bọn họ, khiến cho bọn họ suýt chút nữa nôn ra máu, biết không thể đánh chết hắn không thì cũng đã xúm lại thật sự giết hắn. "Các anh em, chị em hãy tăng tốc chiến đấu, dù có hoàn thành được 10.000 hay không thì cũng đừng để tên huấn luyện viên chó má này coi thường! Dù rời khỏi đội ngũ tài nắng, chúng ta cũng phải rời đi trong danh dự thay vì bị hàn cười nhạo rồi đã đi" Tạ Uyển Đình nghiến răng nghiến lợi hét lên, tăng tốc trước.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Khi giọng cô ấy vừa dứt, tiếng hét tăng tốc lên từng chút một, có một sự thôi thúc phải làm việc chăm chỉ.
Nhưng dù vậy, vẫn không có cách nào cứu được đại đa số mọi người thoát khỏi số phận bị đuổi ra khỏi đội ngũ ưu tú thiên tài.
Bởi vì cơ thể đã suy kiệt nghiêm trọng. Có người nghiến răng tăng tốc mấy chục lần liền năm úp sấp, cho dù là Tạ Uyển Đình tăng tốc trăm lần cũng nằm úp sấp không thể đứng dậy.
Nhưng trong lúc này, có một số đội viên nam thực hiện thành công 10.000, tiến vào khu an toàn. "Còn 30 phút nữa, và có 28 người còn thiếu một nghìn lần. Hai mươi tám người có thể lựa chọn từ bỏ sau đó cuốn gói đi." Diệp Thiên nói. "Oa oa..."
Tất cả các thành viên nữ đều khóc, vì một nghìn lần đó bọn họ không thể hoàn thành nổi. Một số đồng đội nam cũng đang khóc.
Những người đã hoàn thành 10.000 lần cũng muốn khóc.
Đúng lúc này, Trần Phong vẻ mặt oán hận tiền lên vài bước, đi tới Diệp Thiên, mạnh mẽ nói: “Tôi mãnh liệt yêu cầu anh cho chúng ta làm nốt phần còn lại cho những người chưa hoàn thành " “Tôi không chấp nhận thái độ của anh." Diệp Thiên nhẹ giọng nói, cũng không nhìn Trần Phong. “Mẹ nó. Trần Phong thầm nguyền rủa trong lòng.
Tuy nhiên, anh thay đổi thái độ và nghiêm nghị nói: "Bảo cáo huấn luyện viên trưởng. Tôi thay mặt các thành viên trong đội đã hoàn thành xin phép huấn luyện viên trưởng có thể cho chúng ta thay mặt cho các đội viên chưa hoàn thành làm nốt những lần còn lại. Xin huấn luyện viên trưởng phê duyệt" "Cũng không kém nhiều lắm." Diệp Thiên nói với vẻ hài lòng: "Vậy thì các cậu làm đi. Dùng tổng số lần các cậu đã làm để bù lại số lần bọn họ chưa hoàn thành “Cảm ơn huấn luyện viên trưởng”
Được sự đồng ý của Diệp Thiên, Trần Phong quay đầu, vô cùng vui mừng nói: "Chỉ cần các anh em không khuất phục, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ các anh em vượt qua khó khăn. Không để bất cứ một anh chị em nào rời đi.
Dứt lời, Trần Phong dẫn đầu một nhóm liền nằm xuống điên cuồng chống đẩy, sợ rằng số lần không đủ để trừ. "Lời đội trưởng có lý, chúng ta vì anh chị em. Chúng ta cùng liều mạng" Lão Hạc kêu lên một tiếng rồi cũng nằm xuống chống đẩy. “Liều mạng!!!” “Liều mạng!” “Liều mạng!”
Nhìn thấy Trần Phong mở đầu, tất cả những người đã hoàn thành mười nghìn cái chống đẩy đều ồ lên lần lượt nằm xuống tiếp tục chống đẩy và tất cả đều tăng tốc. Họ chống đẩy mạnh mẽ hơn trước, so với lần trước còn mạnh mẽ hơn nhiều.
Nhìn cảnh này, Bạch Mẫu Đan và những người khác không khỏi xúc động, mặc dù đều là một đám lưu manh nhưng khi các thành viên trong nhóm gặp khó khăn, họ đã đoàn kết và cố gắng hết sức giúp đỡ, điều này thật đáng khâm phục.
Ngay cả Diệp Thiên cũng rất vui vẻ.
Một đội ngũ mà vinh nhục đồng lòng, đứng chung một con thuyền vai kề vai chiến đấu. Chỉ có thể mới làm cho đội ngũ này càng ngày càng trở nên lớn mạnh.
Sau khi Trần Phong và những người khác tham gia các đội viên nữ được khích lệ rất nhiều, cho dù mệt muốn chết nhưng họ vẫn cố gắng gắng gượng để Trần Phong và những người kia bớt đi một chút. "Được rồi, hết giờ"
Khi Diệp Thiên hô lên, mọi người lập tức năm úp sấp xuống.
Bọn họ thật sự muốn bỏ hết tất cả, ngủ một giấc thật dài để bổ sung năng lượng.
Tuy nhiên kết quả là sẽ có một số người bị đuổi. Vì vậy ai cũng đều dỏng tại lên chờ đợi số liệu.
Mười phút sau.
Diệp Thiên đã đưa ra thông báo sau khi đọc kết quả thống kê: "Xin chúc mừng, không có bất cứ ai bị loại bỏ. Thậm chí còn dư 1.800 cái: "Tuyệt vời
Không ai cười, tất cả đều thể hiện niềm vui thành công bằng những giọt nước mắt.
Tuy nhiên, những lời tiếp theo của Diệp Thiên khiến họ càng khóc to hơn. "Chương trình huấn luyện đến đây là kết thúc. Chương trình tập ngày mai là thực hiện 12.000 lần chống đẩy trong 5 giờ. Hãy sẵn sàng " "Được rồi tôi đi trước đây, các cô cậu cứ từ từ.
Sau khi nói xong, Diệp Thiên làm động tác chào tạm biệt mọi người. Sau đó lên xe Audi a6 rời trường.
Bỏ lại một nhóm người đang khóc ngất trên sân trường.
Lúc này, nhà của Tần gia, nhà của Tần Liên Tâm. “Chị Liên Tâm, thật sự là sinh ba sao?" Thẩm An Kỳ vuốt về cái bụng hơi nhỏ lên của Tần Liên Tâm tò mò hỏi.
Tần Liên Tâm cười nói: "Tôi không biết, nhưng trước khi có em bé, tối nào anh ấy cũng uống một bát thuốc anh ấy đun. Anh ấy nói như vậy sẽ khiến tôi mang thai ba. Tôi nghĩ chắc là sinh ba không sai đâu. " "Ừm... Thẩm An Kỳ ghen tị nói: "Chị Tần Liên Tâm đến lúc đây làm sao bể hết được." “Chị có kịp bể đầu." Tân Liên Tâm cười nói: "Diệp Thiên nói, hai đứa bé là trai và một là gái. Ông nội đã đặt cọc hai đứa bé nam rồi, còn bé nữ Diệp Thiên nói sẽ tự mình bế chúng. " "Đương nhiên, tuy rằng không cần bế, nhưng tôi vẫn muốn bế con Trong khi nói chuyện, cô ấy trông giống như một phụ nữ nhỏ hạnh phúc. Đồng thời cũng bộc lộ hương vị đậm đà của tình mẫu tử. “Thật ra... Tôi cũng thích ôm trẻ con. Tôi có thể giúp Tân Liên Tâm ôm chúng." Thẩm An Kỳ cười vỗ một cái vào mặt Tần Liên Tâm, đương nhiên cô muốn ôm đứa bé của chính mình. “Được rồi, An Kỳ thích ôm. Bất cứ lúc nào cũng có thể tới ôm." Tần Liên Tâm tương đối đơn giản không nhìn ra tầm tư của Thẩm An Kỳ.
Thẩm An Kỳ nghe xong cảm thấy thất vọng vì Tần Liên Tâm không nhìn ra suy nghĩ của cô, nhưng cô vẫn cười gượng nói: "Sau này mỗi ngày mình đều sẽ đến đây ôm."
Không ngờ, câu nói này lại khiến Tần Liên Tâm nhận ra cô cũng muốn có một đứa bé.
Tần Liên Tâm đột nhiên rối rắm.
Nếu Thấm An Kỳ sinh con, liệu con của cô có mất đi tình yêu thương của bố không?
Không được!
Cô có thể san sẻ bớt tình yêu của Diệp Thiên, nhưng không thể để đứa con bé bỏng của mình mất đi tình yêu thương của cha, có phải tính đến hạnh phúc của con mình. Nhưng Thẩm An Kỳ không thể ở bên cạnh Diệp Thiên và không có con suốt đời
Cô lại rồi rằm hơn. “Hay là, khi bé nhà ta lớn lên, bé không cần nhiều tình thương của cha nữa thì lúc đó để Diệp Thiên cho An Kỳ một đứa bé, nếu không An Kỳ nhất định sẽ rất buồn. Cô nghĩ trong lòng. Đây là nhượng bộ lớn nhất mà cô ấy có thể thực hiện. “Chị Liên Tâm bị sao vậy?” Thẩm An Kỳ hỏi. “Không, không có gì." Tần Liên Tâm tỉnh táo lại, hỏi: "Vừa rồi Diệp Thiên có đi với cô không? Nghe vậy, Thẩm An Kỳ buồn bã nói: "Từ khi trở về từ
Triều Tiên, anh ấy đã không đến gặp tôi." “Hả?" Tần Liên Tâm sửng sốt: "Nói cách khác, hơn một tháng nay anh ấy không đến tìm cô?
Thẩm An Kỳ gật đầu: "Tôi hiểu ban ngày anh ấy phải tu luyện, ban đêm thì đến thăm chị Liên Tâm. Như vậy làm sao anh ấy rảnh rỗi mà đến thăm tôi” Tần Liên Tâm gật đầu, coi như đã hiểu, nói: "Vậy cô trở về chuẩn bị tốt bữa tối đi. Khi nào Diệp Thiên trở về, tối nay tôi sẽ nói anh ấy sang chỗ cô ăn cơm."
Thẩm An Kỳ sửng sốt khi nghe những lời đó, sau đó lao vào vòng tay của Tân Liên Tâm.
Cô thực sự cảm động, cô cảm thấy Tần Liên Tâm quá hiểu ý và tốt bụng.
Tin tưởng chắc rằng nếu không có Tần Liên Tâm, cô và
Diệp Thiên sẽ không bao giờ ở đây. “Đi, làm thêm đồ ăn thuốc bổ thận, dưỡng khí." Tần Liên Tâm cười nhắc nhở, hơn một tháng nay, cô rất thích thú cùng bầu bạn của Diệp Thiên mỗi đêm, cho nên không ngại để