**********
Mỗi người đàn ông, trong lòng đều có một người phụ nữ. Giống như vậy, trong lòng mỗi người phụ nữ, cũng chỉ có một người đàn ông.
Mà người đàn ông trong lòng Nhậm Vũ Phỉ đúng là Diệp Thiên!
Từ khi tình cờ gặp ở Hàn Quốc, đến khi gặp nạn ở Hàn Quốc được Diệp Thiên cứu, đến Diệp Thiên nói đùa có rảnh sẽ thân thiết với cô ta, đến Diệp Thiên khiến cô ta trả hàng thành công bù lại tổn thất, đến khi sinh nhật bị người ta bắt, được Diệp Thiên cứu, lại đến khi bị bắt vào Huyền Tiêu Môn là Diệp Thiên cứu cô ta.
Từng chuyện này giống như thủy triều, vẫn luôn khắc sâu vào trong đầu cô ta, gương mặt Diệp Thiên cũng như album ảnh, không giây phút nào không ở trong đầu cô ta.
Thầm mến một người là chuyện tốt đẹp, nhưng người thầm mến đã không còn, đối với người thầm mến người ta là tiếc nuối, là đau khổ, là bóng ma không xua đi được.
Giống như ba năm trước truyền ra tin dữ DiệpThiên đã chết, cô ta giống như mất hồn, mỗi ngày đều mất hồn mất vía.
Trong thời gian này cô ta vẫn luôn đi tìm Thẩm An Kỳ, nhưng Thẩm An Kỳ cũng không biết Diệp Thiên có gặp chuyện không may hay không. Theo thời gian trôi qua, Diệp Thiên vẫn không ngóc đầu trở lại như cô ta tưởng tượng, dần dần, cô ta không thể không tiếp nhận sự thực Diệp Thiên đã chết.
Cộng thêm sản nghiệp của Thẩm An Kỳ ở Giang Thành bị chiếm đi, Thẩm An Kỳ lại càng sống không thấy người chết không thấy xác, cô ta càng cảm thấy trời như sập xuống, chỉ có thể trầm mê vào trong công việc, để mệt nhọc che giấu buồn khổ.
Kết quả cha và anh trai cô ta lại muốn tặng cô ta cho người chiếm lấy sản nghiệp của Thẩm An Kỳ, hại Thẩm An Kỳ không rõ sống chết, cô ta có thể không tuyệt vọng sao?
Cho nên cô ta không muốn im lặng nữa!
Làm đồ chơi của người hại chết chị em tốt Thẩm An Kỳ, còn không bằng chết cho xong hết mọi chuyện, ít nhất có thể giữ lại cơ thể trong sạch, nếu kiếp sau có thể gặp lại Diệp Thiên, cũng được hắn thân thiết một xíu. “Con điên rồi! Con có biết con đang nói gì không?” Nhậm Thanh Bình chỉ cảm thấy vô cùng tức giận, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quát. “Là cha điên rồi!”
Nhậm Vũ Phi đột nhiên bùng nổ, đỏ mắt quát ầm lên: “Ba năm trước, nhà họ Đỗ nề mặt chị An Kỳ vàđại sư Diệp, cho cha kinh doanh ở Nam Hải, quan tâm cha đủ đường, khiến cha làm ăn càng làm càng lớn, ở Nam Hải buôn bán lời ít nhất hai mươi nghìn tỷ! “Nhưng cha thì sao? Không nhớ tình bạn cũ một chút nào! Bọn họ là đầu sỏ hại chết nhà họ Đỗ và chị An Kỳ đấy! Cha vì chút lợi ích mà tặng con cho tên súc sinh này làm đồ chơi! Lương tâm của cha bị chó ăn rồi à?” “Nhà họ Đỗ và chị An Kỳ hài cốt còn chưa lạnh, đang ở trên trời nhìn đấy! Cha không sợ bị bọn họ tính sổ, khiến nhà họ Nhậm đoạn tử tuyệt tôn sao?”
Nhậm Vũ Phỉ thật sự bị cha cô ta làm tức tới ngất, cho dù là con chó, cho một miếng cơm còn biết cảm ơn.
Cô ta không yêu cầu xa vời cha cô ta có thể báo thù cho Đỗ Đức Trọng và Thẩm An Kỳ, nhưng ít nhất phải biết cảm ơn, không thể làm chuyện bỏ đá xuống giếng.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Nhưng cha cô ta thì sao? Đỗ Đức Trọng vừa chết, liền xoay người ôm lấy Hồng Thịnh, đúng là khiến cô ta cảm thấy vô cùng ghê tởm!
Bây giờ còn muốn tặng cô ta cho kẻ thù của ân nhân làm đồ chơi, cô ta không muốn nhận người cha này rồi. “Con! Con! Con!” Nhậm Thanh Bình chỉ vào Nhậm Vũ Phỉ, tức tới mức không nói nên lời, có ảo giác như sắp tái phát bệnh tim. “Cô dám mắng tôi là súc sinh?”
Lúc này, vẻ mặt Lâm Dịch Sơn âm trầm tới mứccó thể vặn ra nước, bóp chặt lấy cổ Nhậm Vũ Phi, nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt dữ tợn nói: “Cô muốn chết đúng không! Được! Tôi thành toàn cô!”
Sau khi dứt lời... Tay ông ta bóp chặt cổ Nhậm Vũ Phỉ phát lực. “Khụ khụ...
Mặt Nhậm Vũ Phỉ lập tức đỏ như tôm bị nấu chín. “Gái điểm thổi tha, quả thực là đang tự tìm đường chết!” Hai tay của Trương Thủy Đồng ôm ngực đắc ý nói.
Cô ta vốn đang lo lắng, nếu Nhậm Vũ Phỉ đi theo Lâm Dịch Sơn, sẽ đoạt đi sủng ái của cô ta, bây giờ hoàn toàn không cần lo lắng, loại người trong mắt không chứa nổi hạt cát như Lâm Dịch Sơn, ông ta sẽ không sủng hạnh người phụ nữ mắng ông ta là súc sinh. “Đại sư Diệp, có cần ra tay không?” Lãnh Hổ thấy thể, có kích động muốn ra tay.
Diệp Thiên lắc đầu: “Cô ta không sao đâu. Quả nhiên!
Nhậm Vũ Phỉ đột nhiên cảm thấy gần xanh trên tay Lâm Dịch Sơn đều đã nổi lên, nhưng mà cô ta lại đột nhiên thở thông thuận, giống như Lâm Dịch Sơn chỉ để tay ở cổ cô ta, vẫn chưa bóp cổ cô ta vậy.
Cũng đúng lúc này, một giọng nói yêu kiều vang lên. “Lâm đà chủ, đại hội giám định bảo vật sắp bắt đầu, giết người trong trường hợp vui mừng náo nhiệt như vậy, chỉ sợ không hay lắm đâu?”Những lời này vừa vang lên, mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một bóng dáng xinh đẹp mặc lễ phục dạ hội trễ ngực màu trắng, ôm một cái hộp gấm, bước từ trên lầu bước xuống.
Cô ta ung dung quý phái, thanh lịch đoan trang, giống như nữ vương cao cao tại thượng.
Sự xuất hiện của cô ta, lập tức tươi đẹp lấn át toàn bộ, khiến vô số đàn ông nuốt nước bọt. "Là tổng giám đốc Châu tới rồi!” “Tối nay tổng giám đốc Châu thật đẹp, giống như công chúa Bạch Tuyết. “Các ông đoán xem, hộp gấm trong tay tổng giám đốc Châu, có phải là bảo bối lấy ra để mọi người giám định và thưởng thức hay không?”
Hiện trường bắt đầu sôi trào.
Mà Lâm Dịch Sơn nghe thấy thế, phát hiện còn chưa bóp chết được Nhậm Vũ Phỉ, chỉ cảm thấy mạng của cô ta quá lớn, bèn buông lỏng tay ra, hung dữ nói: “Trông chừng cô ta cho tôi, đợi kết thúc đại hội giảm định bảo vật tôi lại bóp chết cô ta!” "Da!"
Lập tức có hai thuộc hạ của Lâm Dịch Sơn tiến tới chỗ Nhậm Vũ Phỉ, sau đó đứng hai bên cô ta nhìn chằm chằm cô ta, không cho cô ta chạy trốn.
Mà lúc này, lại có mấy người của Hồng Thịnh tiến vào, sau khi chào hỏi Lâm Dịch Sơn xong, đều ngồi xuống gần ông ta.
Rất nhanh, Châu Hiếu đi xuống lầu, đi tới trước lễ đài của đại hội giám định bảo vật.“Lâm đà chủ, các anh em của ông đều đến đông đủ rồi chứ?” Sau khi Châu Hiếu đi lên đài, liền nở nụ cười quyến rũ với Lâm Dịch Sơn hỏi.
Lâm Dịch Sơn chỉ cảm thấy quá chói mắt, không khỏi dụi mắt, sau đó nhìn trái nhìn phải nói: “Nên tới đều tới đủ rồi, lấy bảo bối của cô ra đi, đừng thần thần bí bí nữa, hại tôi có hứng thú đối với bảo bối của cô hơn thân thể trần truồng của cô rồi.” "Ha ha!"
Mọi người ở đây cười to. “Nhìn xem tối nay ông chết như thế nào.” Châu Hiếu nghĩ thầm trong lòng.
Người của Hồng Thịnh vừa chết, địa vị của nhà họ Châu ở Huyền Thanh Tông sẽ tăng lên, nếu như Diệp Bắc Minh bị người của Huyền Thanh Tông bắt được, như vậy cô ta lại càng có công lớn. Đến lúc đó tổng đà Hồng Thịnh lại phải người tới, cũng không thể thay thể được địa vị của nhà họ Châu ở Huyền Thanh Tông rôi.
Vì thế cô ta mở hộp gấm ra.
Nhất thời ánh sáng lóa mắt đột nhiên bắn ra, cả sảnh đường xanh biếc, giống như ở trong rừng rậm. "Oa!"
Tất cả mọi người kinh hãi kêu lên, mà đôi mắt cũng không chớp rồi.
Lúc này, Châu Hiếu cầm lấy hồ lô Phỉ Thúy, ném
Mọi người lập tức vô cùng sợ hãi.Đúng lúc này, hồ lô Phỉ Thúy lơ lửng giữa không trung đột nhiên to nghìn lần, miệng hồ lộ to cỡ có thể nhét cả một con trâu, hơn nữa một số ghế trống bị hút vào trong hồ lộ, sau đó hóa thành vụn gỗ phun ra. “Trời a! Bảo bối! Đây đúng là bảo bối tốt!”
Tất cả mọi người ở đây đều không thể bình tĩnh kinh hãi kêu lên.
Ngay cả Lâm Dịch Sơn cũng ngồi bật dậy khỏi ghế, nhìn chằm chằm cái hồ lô to như gặp mỹ nhân, miệng há to có thể nhét vừa một quả táo.
Đương nhiên những chuyện này đều là Diệp Thiên đang dùng thần thức điều khiển, tất nhiên là Châu Hiểu không khống chế được kiện pháp bảo này.
Rất nhanh, dưới sự khống chế của Diệp Thiên, hồi lộ nhỏ đi, rơi lên trên bàn bên cạnh Châu Hiếu.
Hiện trường lại sôi trào! “Quả nhiên là một kiện bảo bối thần kỳ!” “Nếu bán thứ này, chỉ sợ là vô giá!” “Tổng giám đốc Châu lấy đâu ra bảo bối tốt như vậy!”
Lâm Dịch Sơn lại càng kêu to: “Tổng giám đốc Châu, cô lấy đâu ra bảo bối thần kỳ như vậy?” “Không thể nói, không thể nói.” Châu Hiếu lắc đầu cười.
Lâm Dịch Sơn không hài lòng lắm: “Tôi nói này tổng giám đốc Châu, chúng ta đều đang làm việc cho Huyền Thanh Tông, cho dù cô nói đây là đám tiên sư của Huyền Thanh Tông đưa cho cô, tôi cũng sẽ khôngnói gì mà, cô xem cô còn nói quá qua loa với tôi như vậy, thực sự không phúc hậu đậu.”
Đúng vào lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên. “Ở chỗ tôi cũng có mấy bảo bối thần kỳ, mọi người có muốn xem hay không?”
Mọi người quay đầu tìm người vừa mới nói chuyện, nhất thời tất cả ánh mắt đều cùng nhìn về phía Diệp Thiên.
Người này là ai?
Có mấy kiện bảo bối thần kỳ sao?
Thật hay giả vậy?
Trong lòng mọi người đều tràn ngập nghi ngờ. Mà Trương Thủy Đồng và Nhậm Vũ Phỉ thì nhíu mày rồi.
Giống như nhìn kiểu gì, cũng cảm thấy người đàn ông này vô cùng quen mắt.
Đúng lúc này, Lâm Dịch Sơn kêu lên: “Vậy thì nhanh lấy ra xem đi!” “Đúng vậy, mau lấy ra đây cho chúng tôi xem có phải là bảo bối thần kỳ hay không?”
Rất nhiều người thúc giục.
Vì thế Diệp Thiên bước từng bước đi lên đài dưới ánh mắt chăm chủ của mọi người.
Nhìn hẳn cách lễ đài càng ngày càng gần, cảm giác chờ mong của bọn họ càng lúc càng mãnh liệt, đều vội vàng nhìn xem Diệp Thiên có thể lấy ra được bảo bối gì.
Rất nhanh, Diệp Thiên đã đi lên lễ đài, giống như