"Cái gì!"
Cổ Vương vừa nghe liền giật mình, gương mặt vặn vẹo đáng sợ.
Lúc này ông ta mới nhận ra mình gây họa lớn rồi!
"Dương Kỳ ơi là Dương Kỳ, mẹ mày chứ mày đoán chắc ông đây sẽ tham công nên cố ý đem Lôi hạch cho tao tặng Thái Dương Thần, mượn đó vu hại tao sao!" Cổ Vương vừa cắn răng nghiến lợi vừa khổ không nói nổi, không ngờ lại rơi vào bẫy của đà chủ Dương.
Nếu không phải như vậy, sao ông ta không nhắc tới Thẩm An Kỳ nửa chữ?
Dù Cổ Vương chưa gặp Thẩm An Kỳ bao giờ, nhưng nghe nói cô gái đó là người của Diệp Bắc Minh. Nếu sớm biết người phụ nữ này là Thẩm An Kỳ thì sao ông ta có thể hiến cô ấy cho con trai Thái Dương Thần?
Rõ ràng là Dương Kỳ hại ông ta.
"Assam, chuyện này là sao?" Biết cô gái này là người phụ nữ của Diệp Bắc Minh, Thái Dương Thần nhỏ lập tức xụ mặt xuống, quay đầu trừng Assam.
Cổ Vương sợ mềm nhũn cả chân, quỳ phịch xuống đất khóc lóc cầu xin tha thứ: "Thái Dương Thần nhỏ, tôi không biết cô ả là người phụ nữ của Diệp Bắc Minh, tôi chỉ thấy cô ta xinh đẹp nên mới bắt đưa cho cậu, nhưng không ngờ... Lỗi của tôi! Đều tại tôi!"
Ông ta giơ tay tự tát mình.
Không có cách nào, khi nãy nói quá chắc chắn, nếu giờ sửa miệng nói do Dương Kỳ gài bẫy sẽ chỉ khiến Thái Dương Thần nhỏ nghĩ ông ta ngụy biện trốn tránh trách nhiệm mà thôi.
"Được rồi đấy, nể tình ông có lòng lại không biết chuyện, bổn giáo chủ tha ông một lần." Thái Dương Thần nhỏ nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!