Thì tao không phải Diệp Bắc Minh!
Mấy chữ này tựa như sấm sét giữa trười quang đánh thẳng vào lòng mỗi người ở đây, làm não bọn họ chết máy nửa nhịp, cảm thấy đầu vang ong ong không ngừng.
Nhưng mọi người rất nhanh khôi phục tinh thần, nhìn theo tiếng nói, thấy được một bóng người quen thuộc đứng tít trên không trung.
Nét mặt anh nghiêm nghị, hai tay bắt tréo sau lưng, ánh mắt sáng như sao trời lúc này ngập tràn lửa giận.
Không sai! Người này không phải ai khác, chính là người biến mất khỏi thế gian hơn nửa năm, được cho là bạo hạch đã chết Diệp Bắc Minh!
"Diệp... Bắc Minh..."
Phù Vương, Khâu Vũ Minh và mấy người đang vây đánh nhà họ Tần có quen biết Diệp Bắc Minh đều giật thót như gặp quỷ, hoảng sợ luống cuống.
Nhưng mấy người nhà họ Tần thấy Diệp Thiên đã chết nửa năm lại trở về thì đều ngây ngốc nhìn, một lúc sau lại hưng phấn bừng bừng.
Khắp nơi trong nhà họ Tần như bị một quả bom hạng nặng ném trúng, bùng nổ ồn ào.
"Đại sư Diệp! Là Đại sư Diệp! Anh ấy không chết! Anh ấy đã về!"
"Ha ha! Đại sư Diệp không chết! Tốt quá tốt quá!"
"Diệp Thiên Quân về thật đúng lúc! Chúng ta được cứu rồi! Đám người kia đã xong, bọn họ phải hứng chịu lửa giận vô tận của Diệp Thiên Quân!"
"Kỳ tích! Thật là kỳ tích mà! Không ngờ Đại sư Diệp bạo hạch xong còn có thể sống sót! Thân thể anh ấy chắc chắn lại cứng răn hơn! Thật khủng khiếp!"
"..."
Đám người theo Diệp Thiên đứng dưới trận pháp nhà họ Tần đều hưng phấn nhảy nhót, còn kích động hơn anh nông dân trúng xổ số ba tỷ cả ngàn lần.
Nhưng người kích động nhất là mấy người thân của Diệp Thiên, mắt bọn họ đẫm nước, kích động không nói nên lời.
Tần Liên Tâm vừa khóc vừa cười, vui sướng không biết để tay như thế nào, chỉ vào Diệp Thiên lắp bắp nói với ba cục cưng: "Các con xem kìa, cha... là cha của các con, cha về rồi, không chết, đã về... cha các con còn nhớ chúng ta! Đã quay đã trở lại... hu hu..."
Tần Liên Tâm quá vui sướng, ngồi xổm xuống che miệng khóc òa lên. Toàn bộ tưởng niệm suốt nửa năm qua đều hóa thành nước mắt, là nước mắt sung sướng, vui vẻ, hạnh phúc...
"Cha! Là cha sao? Đóa Đóa nhớ cha lắm!"
"Cha về rồi! Chúng ta lại có cha rồi! Tốt quá đi!"
"Hoan hô! Cha chúng mình về rồi! Vui quá vui quá!"
Đóa Đóa, Bảo Bảo, Lạc Lạc đều vui sướng nhảy cẫng lên, vỗ tay hưng phấn. Ba đứa nhỏ lớn bằng này lần đầu thể hiện vui vẻ như vậy.
"Tiểu Thiên! Con về rồi! Mẹ với cha con còn tưởng không được gặp lại con nữa!" Dương Thu Thanh mừng rỡ che miệng khóc lên.
"Về rồi! Tiểu Thiên của chúng ta đã về!" Diệp Diệu Hà cũng vui vẻ rơi lệ, sau đó ôm chầm Dương Thu Thanh vào lòng, tưởng niệm nửa năm qua đều hóa thành nước mắt phát tiết ra ngoài. Chờ lát nữa có thể thản nhiên thoải mái đón con trai trở về.
"Chị Liên Tâm! Diệp Thiên về rồi! Anh ấy về rồi!" Thẩm An Kỳ cũng kích động ngồi xổm xuống ôm lấy vai Tần Liên Tâm.
"Trụ cột của chúng ta đã trở lại! Đã trở lại!"
Ông nội của Diệp Thiên kích động run cả người, mạnh mẽ nện gậy xuống mặt đất. Nửa năm này ông như già thêm cả chục tuổi, phải dùng gậy chống mới có thể đi đường, mà lúc này lại như trẻ lại."
"Thật tốt quá, ông thông gia!"
Tần Chí Thành kéo tay ông nội Diệp, nét mặt già nua cười nhăn lại với nhau như một đóa cúc.
"Ha ha! Anh rể trâu bò nhất! Bạo hạch nổ lớn như thế đều có thể sống sót trở về! Phải nhanh chia sẻ tin này cho fan của anh ấy mới được, nếu không fan anh rể sẽ rơi rớt hết mất!"
Tần Lâm Văn cười to, lập tức lấy di động ra mở diễn đàn võ đạo quốc tế, tay tua nhanh gõ chữ.
Cả nhà họ Tần xuân về hoa nở.
Có vui mừng cười ha ha không ngừng được, có không nén được hạnh phúc khóc gào, cũng có kích động nhảy tới nhảy lui...
Mọi người đều vì sự trở lại của Diệp Thiên mà vui vẻ phấn chấn, mừng rỡ từ tận đáy lòng.
"Ba, mẹ, con về rồi!" Diệp Thiên vẫy tay với cha mẹ bên dưới.
"Mẹ thấy, mẹ thấy con rồi!" Dương Thu Thanh và Diệp Diệu Hà nín khóc mỉm cười, cũng giơ tay vẫy Diệp Thiên.
Diệp Thiên lại quay đầu ngả ngỡn gọi Tần Liên Tâm: "Vợ yêu, sao em còn khóc? Cười một cái anh xem."
Tần Liên Tâm nghe thế thì phì cười, vẫy tay với Diệp Thiên, thật bó tay với anh. Không biết cô nhớ anh nhiều như thế nào sao? Nếu không sao cô phải khóc chứ.
Diệp Thiên biết tâm trạng của Tần Liên Tâm, cười khì khì với cô, sau đó lại vẫy tay vưới ba đứa nhỏ: "Bảo Bảo, Lạc Lạc, Đóa Đóa, cha vội về trước sinh nhật các con một ngày, đón sinh nhật với các con đây."
Lúc bị năng lượng bạo hạch phát ra vây lấy, Diệp Thiên chưa bao giờ quên người vợ đáng yêu nghĩ một đằng nói một nẻo và ba đứa con ngoan ngoãn nhà mình.
Đồng thời anh cũng biết, vợ con chắc sẽ nghĩ anh đã chết, sau đó buồn thương khổ sở thật lâu.
Vì vậy, để có thể sớm thấy vợ con, cho bọn họ một niềm vui bất ngờ, anh không ngừng nỗ lực luyện hóa năng lượng bạo hạch, một ngày một giây cũng không dám tạm nghỉ, sợ lại muộn một ngày bọn họ sẽ buồn thêm một ngày.
Cuối cùng, qua một trăm tám mươi ngày đêm cố gắng, cuối cùng anh đã hoàn thành lượng công việc lẽ ra phải tốn vài năm, thành công hấp thụ toàn bộ năng lượng bạo hạch, đuổi về trước sinh nhật các con một ngày.
May là vợ con đều còn tốt, còn chuyện bọn họ đã bị tổn thương thì anh sẽ bù đắp sau.
"Hoan hô! Có cha và mẹ cùng tổ chức sinh nhật cho chúng mình! Tốt quá!"
Ba đứa nhỏ hưng phấn.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!