Trong Vạn Hoa Lầu hoàn toàn yên tĩnh.
Mãi đến khi đám khách thần bí kia tiến vào phòng riêng, phía dưới mới bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
“Người này rốt cuộc lai lịch thế nào, giọng điệu nói chuyện cũng quá cứng nhỉ?”
“Hắn ta rõ ràng giả vờ, nhưng từ trong miệng hắn ta nói ra, tôi lại không cảm thấy hắn ta đang giả vờ, ngược lại cảm thấy tài lực của hắn ta thật sự rất hùng hậu.”
“hắn ta cho tôi cảm giác hắn giàu nứt đố đổ vách, hắn ta sẽ không phải thần tử của Huyền Thiên Tông chúng ta chứ?”
“Không thể nào là thần tử của Huyền Thiên Tông, nghe nói tài nguyên của thần tử đều phải dùng cho tu luyện. Nếu không tu vi không theo kịp thì có thể bị phế, thần tử nào lòng lớn như vậy, dám cầm nhiều linh thạch như vậy đi thi đấu hoa khôi?”
“…”
Đủ loại bàn tán bàn tán.
“Hừ.” Lúc này có người khẽ nói: “Hắn ta đã đặt cược ván này, vậy thì là ngựa chết hay lừa chết, lát nữa sẽ biết thôi, tôi ngược lại muốn xử rốt cuộc hắn ta có tiền hay tôi có tiền.”
Nói chuyện chính là một người đàn ông hơi mập, giờ phút này đang chắp tay sau lưng nghênh ngang đi đến.
Lời kia của anh ta vừa thốt ra, lập tức hấp dẫn ánh mắt rất nhiều người.
“A? Đây không phải xe ngựa của cậu hai nhà ông chủ Trần, Trần Hà sao?” Có phát ra tiếng kinh ngạc.
Rất nhanh, không ít người nhằm vào Trần Hà này bàn tán.
“Xe ngựa nhà họ Trần có hơn mười triệu chiếc xe ngựa. Trải rộng ba mươi toàn thành phố lớn dưới quyền quản lý của Huyền Thiên Tông chúng ta, quận thành và huyện thành rất nhiều xe ngựa thủ đô lâm thời nhà họ Trần đều có đầu tư, mỗi sáng sớm mời chào khách thì có thể kiếm hơn triệu linh thạch, trừ các loại chi phí, một ngày ít ra kiếm được một triệu linh thạch, một năm chính là hơn ba trăm triệu linh thạch, sau đó đóng thuế một chút, trừ tiền lương tài xế một chút, chuẩn bị một chút cho các vị phủ Thiếu Thành Chủ, bày đồ cúng cho Huyền Thiên Tông một chút, hàng năm ít ra còn được năm sáu chục triệu linh thạch, xe ngựa của nhà họ Trần đã mở được hai mươi năm, tích lũy bao nhiêu của cải ai cũng không biết.”
“Ông nội của anh ta lại là nhà giàu nhất của Thông Thiên Thành chúng ta, hai năm này cậu Trần bị quản nghiêm, cũng không thấy anh ta đến Vạn Hoa Lầu chơi, lần này rời núi, chỉ sợ mang theo lượng lớn linh thạch tới.
“Cậu Trần từ trước đến nay đều ra tay xa xỉ, nghe tiếng là không coi tiền bạc là gì, năm đó tới thành Thuận Thiên đấu chó, bị người ta gạt một triệu linh thạch, lông mày cũng chả nhíu một cái.”
“Đều nói kẻ ngốc nhiều tiền, lần này có anh ta giap nhập, nếu làm cùng ba vị khách thần bí kia, vậy sẽ vô cùng kích thích.”
Dưới sự bàn tán ùn ùn kéo đến, Trần Hà đi cùng hai vị người hầu, đến chính giữa đại sảnh.
“Tú bà , thời gian trôi qua hơn hai năm, tiểu gia tôi lần nữa tới thăm Vạn Hoa Lầu các bà, bà cũng không qua chào hỏi tôi, có phải coi thường tiểu gia tôi không?” Trần Hà ngước cổ khó chịu nói.
Tú bà nghe vậy, thò đầu ra từ tầng chín, nhìn xuống dưới, lập tức vung khăn tay lên, nói: “Úi trời, công tử Trần, tôi tưởng là ai, thì ra là vị thần tài anh à, có nể mặt, có nể mặt.”
Dứt lời, Tú bà thuận theo cầu thang nhanh chóng phi xuống từ tầng chín, trên dưới trước ngực run rẩy, cực kỳ có cảm giác.
Rất nhanh, bà ta đã đi tới trước mặt Trần Hà, khăn tay vung một cái lên ngực Trần Hà, nhăn nhó nói: “Hơn hai năm không gặp công tử Trần, tôi nhớ anh muốn chết.”
“Ha ha.”
Trần Hà cười nói: “Thiếu gia tôi cũng nhớ tú bà , cũng tại ông cụ nhà tôi, cứ ép tôi ở nhà tu luyện, đây không phải hôm nay vừa đột phá cảnh giới Trúc Cơ tiến vào cảnh giới Huyền Thiên, ông cụ nhà tôi nghỉ nửa năm, tôi đây liền tới gặp bà sao.”
Mặc dù tú bà lớn tuổi, biết ăn nói, mấu chốt lời trong miệng bà ta nói ra khiến người nghe đặc biệt dễ chịu, hơn nữa chính là thuộc hạ của bà ta trông coi ngàn danh người đẹp, từng công tử ca gặp bà ta còn nhiệt tình hơn cả mẹ ruột.
“Lợi hại đó, cậu Trần, lên Huyền Thiên, anh liền có thể sống năm trăm năm, chuyện làm ăn của Vạn Hoa Lầu có thể tăng thêm năm trăm năm.” Tú bà vuốt mông ngựa.
“Ha ha.”
Trần Hà nghe rất dễ chịu: “Chỉ cần thiếu gia tôi còn, chuyện làm ăn của Vạn Hoa Lầu sẽ không lặn về phía Tây đâu.”
“Hãy phục vụ thiếu gia tôi một bàn không dưới mười ngàn linh thạch. Lại tìm cho thiếu gia tôi hai người trong số các cô nàng biết chịu chơi nhất, cũng gọi một cô cho người hầu của tôi.”
“Công tử Trần quả nhiên hào phóng.” Tú bà giơ ngón tay cái lên: “Phòng riêng hay đại sảnh?”
“Thi đấu hoa khôi, đương nhiên phải vui chơi ở đại sảnh rồi.” Trần Hà nói, ngồi ở đại sảnh, có thể thu được rất nhiều ánh mắt hâm mộ.
Kết quả là Tú bà sắp xếp cho anh ta một chỗ ngồi tầm mắt rất tốt.
Ngay sau đó, một đám công tử cao cấp Thông Thiên Thành vùng này liền tiến lên phía trước bắt chuyện với Trần Hà.
“Nhìn thấy chưa? Loại người giàu có này đến đấu giá hoa khôi, đêm nay phải hái được hoa khôi, không có hơn một triệu linh thạch thì nghĩ cũng đừng nghĩ.” Tư Đồ Diêm nói: “Nếu anh không kìm nén được muốn gọi vài tiếng thì lát nữa hãy gọi, phần sau đấu giá cũng không cần gọi, xem náo nhiệt là được.”
“Tôi ra ngoài hít thở không khí rồi lại vào.” Diệp Thiên đứng lên.
Tư Đồ Diêm cười phụt một cái: “Có phải bị khả năng kinh tế của công tử Trần hù dọa?”
Diệp Thiên cười, không trả lời, trực tiếp đi ra ngoài.
Sau đó hắn lướt qua trên đường như quỷ mị, tốc độ nhanh đến nỗi khiến người ta khó mà nắm giữ.
Không bao lâu, hắn đi tới một ngân hàng tư nhân, dùng mười triệu linh thạch đổi một trăm tỷ linh phiếu, sau đó trở về Vạn Hoa Lầu.
Mà lúc này, thi đấu hoa khôi đã sắp bắt đầu, Tú bà đang đứng bên ngoài phòng Liễu Như Yên, cười rạng rỡ hô lên với người ở đây.
“Các ngài, tôi nghĩ giờ phút này trong lòng các ngài nhất định vô cùng kích động, vô cùng hưng phấn, cho dù biết kinh tế mình có hạn, không lấy được hoa khôi, cũng muốn nhìn từ xa một chút đầu bảng của Vạn Hoa Lầu phải không?”
“Đúng.”
Rất nhiều người trăm miệng một lời đáp.
Tú bà cười nói: “Vậy mọi người hãy dùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh cô nàng đầu bảng Liễu Như Yên của Vạn Hoa Lầu chúng tôi ra sân nào.”
Lập tức vỗ tay như sấm.
Một giây sau.
Kẽo kẹt.
Cửa khuê phòng dần dần được mở ra.
Ngay sau đó…
Một bóng người xinh đẹp ôm tỳ bà đi ra khỏi cửa, xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
“Ồ…”
Lập tức nhiều tiếng hô kinh ngạc.
Chỉ thấy dáng vẻ cô gái kia đoan trang, động tác nhu mì xinh đẹp, váy phía trước màu trắng như tuyết, núi non trùng điệp, cao chót vót trong mây. Nhìn theo chiều ngang là các rặng và đỉnh, nhìn từ mọi góc độ nào đều hoàn hảo .
Đặc biệt là lúc cô ấy hành lễ với đám người, eo nhỏ kia khẽ cong, sâu không lường được, khiến con mắt rất nhiều người nhìn thẳng.
“Xinh đẹp, thật xinh đẹp.” Tư Đồ Diêm thở dài liên tục, mặc dù khoảng cách có hơi xa, nhưng ít nhiều vẫn nhìn rõ gương mặt, chỉ cảm thấy không thua Thần Diệp Hy, thậm chí còn có phần hơn.
Ngay cả Diệp Thiên cũng cảm thấy rất xinh đẹp.
“Hai năm không gặp, cô nàng Như yên càng thêm vẻ yêu kiều, hoa khôi đêm nay thiếu gia tôi muốn chắc rồi, tốn nhiều tiền hơn nữa thiếu gia tôi cũng muốn nhìn với khoảng cách gần hơn.”
Lúc này Trần Hà đứng lên tràn đầy cảm xúc hô.
“Cậu Trần, cẩn thận bị nghe thấy.” Có cậu chủ nhà giàu chỉ phòng bao của ba vị công tử thần bí, nhỏ giọng nói.
“Sợ cái rắm, nhà họ Trần tôi hàng năm trừ nộp tiền thuế, còn bày đồ cúng cho Huyền Thiên Tông năm mươi triệu linh thạch, có thể nói là cây rụng tiền của Huyền Thiên Tông, là được Huyền Thiên Tông che chở, hơn nữa, không phải hắn nói dùng tiền nói chuyện sao, thiếu gia tôi đang dùng tiền nói chuyện, hắn còn có thể chướng mắt thiếu gia tôi à?” Trần Hà yên tâm vì chỗ dựa vững chắc.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!