Diệp Thiên còn chưa nghĩ ra biện pháp để có thể khiến Giang Tử Yến trở về, thì đã xảy ra chuyện này, thấy Giang Bồi Khôn vì mối làm ăn lớn này mà không ngại ra tay ác độc như vậy với con trai của mình, anh thấy thời cơ đã đến, nên đã nghĩ ra biện pháp là lợi dụng chuyện này, có thể gọi Giang Tử Yến trở về hay không?
Dù sao thì tại thời điểm này, ngoại trừ biện pháp này thì không còn biện pháp nào tốt hơn nữa
Và anh tin chắc rằng, khi Giang Bồi Khôn đối mặt với một cám dỗ lớn như vậy, ông ta sẽ rung động.
Quả nhiên đúng, Giang Bồi Khôn cau mày hỏi: “Cậu Diệp, cậu muốn gặp con gái của tôi để làm gì?”
“Nghe nói cô Tử Yến là người đẹp số một ở Tây Châu. Tôi cảm thấy rất tò mò, tôi muốn tận mắt nhìn xem, rốt cuộc cô Tử Yến xinh đẹp đến như thế nào.” Diệp Thiên vừa cười vừa nói.
Giang Bồi Khôn dừng lại, sau đó cười khúc khích và nói “Cậu Diệp, tò mò sẽ hại chết mèo. Tôi đề nghị cậu vẫn là không nên gặp nó. Lỡ như cậu có hứng thú với Tử Yến nhà tôi, điều đó sẽ không tốt cho cậu chút nào.”
“Nếu ông đã nói như vậy thì tôi càng muốn gặp một lần cho biết.” Diệp Thiên giả bộ thích thú, thoải mái nói: “Nếu như tôi nhìn trúng Tử Yến nhà ông, cùng lắm thì tôi sẽ mua cô ấy về nhà, tôi không thiếu tiền.”
Nói xong, anh nhìn vào Liễu Như Yên và nói: “Như Yên là người mà tôi đã tốn hai món thượng phẩm thần binh để mua về. Món thượng phẩm thần binh thứ nhất trị giá gần 200 tỷ đồng, món thứ hai gần 400 tỷ đồng. Không biết Tử Yến nhà ông có thể khiến tôi đem ra ba món thượng phẩm thần binh để mua về hay không?”
Lời nói vừa dứt, đột nhiên hai mắt của Giang Bồi Khôn mở to ra, tức khắc trong mắt hiện lên vô số ánh sáng vàng.
Rất rõ ràng là ông ta không ngừng động lòng.
Về phần những người nhà họ Giang có mặt ở đây, tất cả đều bị sốc và bắt đầu thảo luận.
“Thật hay giả, người đẹp kia là do cậu ta tốn hai món thượng phẩm thần binh để mua sao?”
“Trời ạ! Thật! Đây quả thật là quá hào phóng rồi! Cậu ta rốt cuộc làm cái quái gì vậy, tại sao lại giàu như vậy? Có nhiều thượng phẩm thần binh như vậy?”
“Thượng phẩm thần binh chưa chắc có tiền là đã mua được. Cậu ta sẵn sàng bỏ ra hai món để mua một người đẹp, còn muốn tốn ba món để mua Tử Yến. Nếu có cậu ta hứng thú với Tử Yến, thực sự bỏ ra ba món để mua, vậy thì nhà họ Giang của chúng ta cũng kiếm được không ít lợi ích rồi!'
“...”
Nghe các loại thảo luận, Diệp Thiên liền biết là có hi vọng, vì vậy nhìn về phía Giang Bồi Khôn vừa cười vừa hỏi: “Thế nào ông chủ Giang, ông có đồng ý làm cuộc trao đổi này không?”
Giang Bồi Khôn vừa nghe xong liền hoàn hồn trở lại, ha hả cười nói: “Cái giá mà cậu Diệp Thiên đưa ra quả thật rất hấp dẫn, nhưng nghe là giả, thấy mới là thật, phải xem cậu Diệp có thể đem ra ba món thượng phẩm binh khí được hay không.”
Nếu nói rằng Giang Bồi Khôn không bị động lòng thì đó chính là giả.
Đó chính là ba món thượng phẩm binh khí đó nha!
Giá thị trường đến 600 tỷ đá linh thạch, chỉ là cấp một, nếu là cấp hai cấp ba, thì lại càng có giá hơn.
Lúc đầu Diệp Thiên tặng cho Thiên Hà Kiếm Tiên một cây kiếm thượng phẩm pháp bảo, làm cho Thiên Hà Kiếm Tiên không ngừng cảm động, từ đây không khó để nhìn ra được, ở Côn Hư thượng phẩm pháp bảo và thần binh có bao nhiêu quý giá.
Huống chi là ba món!
“Được, vậy trước tiên tôi sẽ để cho ông mở rộng tầm mắt.”
Lời vừa dứt, Diệp Thiên từ bên trong nhẫn không gian lấy ra ba món thượng phẩm thần binh bày ra trên mặt đất.
Tất cả đều bị hắn lấy được từ các trưởng lão đã bị hắn giết chết.
Khi Tứ trưởng lão của Thần Huyền Tông bị anh giết chết, thu được một món thượng phẩm pháp bảo, một thượng phẩm thần binh, hơn nữa ở phàm giới anh đã giết chết rất nhiều trưởng lão của Tam Lưu Tiên Tông, tuy rằng không phải trưởng lão nào cũng có nhưng cũng thu được bốn năm món.
Thời điểm này anh đem ra ba món thượng phẩm thần binh, đều là anh thu được. Trong đó có một món thu được sau khi giết mã tặc lão tổ.
Diệp Thiên cũng tò mò, mã tặc lão tổ vậy mà có thể sử dụng tốt nhất phẩm thần binh, không nghĩ rằng mã tặc đã cướp rất nhiều tài sản, cướp nhiều tiền như vậy chỉ để cho lão tổ của họ dùng.
“Thật sự là một thượng phẩm thần binh!”
Nhìn ba món thần binh sắc bén nhấp nháy ánh sáng xanh nằm trên mặt đất, cơ thể của Giang Bồi Khôn run lên vì phấn khích, hai mắt sáng ngời như thể đang nhìn ba người đẹp không mặc quần áo.
“Ông Giang hiện tại nhìn cũng đã nhìn rồi, ông có thể cho tôi một câu trả lời được không?” Diệp Thiên thu lại ba món thượng phẩm thần binh, khóe miệng cong lên hỏi.
“Việc này a...”
Đúng là Giang Bồi Khôn đã động lòng, nhưng chuyện này liên quan đến sự phát triển sau này của nhà họ Giang, ông ta vẫn chưa thể quyết định ngay được, vì vậy ông ta nói: “Cậu Diệp, tôi có thể bàn bạc với lão thái tổ và lão tổ nhà họ Giang của tôi được không?”
Gia tộc nhà họ Giang là một gia tộc giàu có và là một gia tộc tu tiên, việc kinh doanh của gia tộc do Giang Bồi Khôn quản lý, được quản lý rất tốt nhưng việc của gia tộc phải được thái lão tổ và lão tổ của gia tộc đồng ý, chỉ cần họ đồng ý thì ông ta mới dám quyết định, nếu không ông ta tuyệt đối không được tự quyết định.
“Được, vậy các ông đi thảo luận đi, tôi chờ câu trả lời của các người.” Diệp Thiên mang thái độ lãnh đạm nói.
“Được, được, được!”
Giang Bồi Khôn vui mừng khôn xiết, ra lệnh: “Thu xếp cho ba người cậu Diệp, không được lơ là chậm trễ.”
“Không cần, tôi ở cùng chú ba và Tú Nhi là được.” Diệp Thiên xua tay nói.
“Làm sao có thể như vậy được!”
Giang Bồi Khôn nói rồi nhìn về phía Giang Bồi Lương nói: “Chú ba, ba con em dọn đến phòng ở phía đông đi, tiếp đãi cậu Diệp cho tốt, đừng bỏ bê người ta đấy.”
“Vâng, thưa anh cả!”
Giang Bồi Lương rất hào hứng không thôi. Chuyển đến căn phòng ở phía Đông có nghĩa là địa vị của ông ta trong nhà họ Giang đã được tăng lên và ông ta không cần phải sống với con ngựa ở căn phòng tồi tàn phía Bắc nữa.
Ngay sau khi Giang Bồi Khôn rời đi, và ba người Diệp Thiên được Giang Bồi Lương dẫn đến căn phòng phía đông.
“Cậu Diệp, anh đã có chị Như Yên rồi, sao anh vẫn muốn mua chị Tử Yến làm gì?” Trên đường đi Tú Nhi tò mò hỏi.
“Tú Nhi. Con đây là không hiểu rồi, bác cả của con có mười hai vợ lớn bé, cậu Diệp hẳn là muốn mua chị Tử Yến của con về làm vợ bé.” Giang Bồi Lương bật cười.
“Hả?” Tú Nhi ngạc nhiên, chớp mắt nhìn Diệp Thiên: “Nếu cậu Diệp mua chị Tử Yến của con, vậy không phải anh ấy sẽ là anh rể của Tú Nhi sao?
Diệp Thiên cười không mà nói lời nào.
Tư Đồ Diêm cười toe toét nói: “Đó là đương nhiên rồi, có cậu Diệp làm anh rể của em, sau này ai dám bắt nạt em? Hơn nữa em cũng không phải lo hết tiền tiêu xài, cứ làm nũng với anh rể em, thì em muốn xài bao nhiêu thì có bấy nhiêu!
“Hì hì...”
Tú Nhi cười không khép được miệng.
Lúc này, trong nhà chính của nhà họ Giang.
“Bồi Khôn, có chuyện gì mà vội vàng gọi tất cả chúng ta đến đây vậy?"
Vài trưởng lão tóc hoa râm bước vào phòng khách, người đi đầu trong đó hỏi.
Nhà họ Giang đã tồn tại ở Lạc Nguyệt Thành này gần ngàn năm, không tính người chết, vẫn còn bốn lão quái vật chưa chết, tất cả đều là lão tố của nhà họ Giang, lão nhân gia vừa nói chính là lão thái tố của nhà họ Giang.
Vị Thái tổ này là người sáng lập ra nhà họ Giang ở Lạc Nguyệt Thành, chính dòng họ Giang trong dòng họ của ông ta, ông ta đã làm cho dòng họ Giang hưng thịnh, ông ta được gọi là Thái tổ vì ông ta đã sống gần một nghìn năm.
Đương nhiên, những vị lão tổ của nhà họ Giang này đều là tu sĩ Kim Đan Cảnh, nếu không thì làm sao có thể sống nhiều năm như vậy.
“Thưa lão thái tổ, chuyện là như thế này.”
Giang Bồi Khôn kể ra mọi chuyện một cách nghiêm túc.
“Cái gì? Ba món thượng phẩm thần binh?”
Sau khi nghe những lời nói của Giang Bồi Khôn, đôi mắt của Thái tổ và lão tổ sáng lên.
“Đúng vậy. Đúng là ba thượng phẩm thần binh, và có đơn đặt hàng đan dược trị giá 400 tỷ 300 triệu VNĐ. Sự cám dỗ quá lớn nên con đã gọi cho Thái tổ và lão tổ. Thảo luận xem có nên đồng ý với việc mua bán này hay không.” Giang Bồi Khốn nói.
Bốn lão tổ nhà họ Giang chìm trong suy tư.
Thật lâu sau, một lão tổ nói: “Đối với nhà họ Giang chúng ta, cuộc giao dịch này chỉ có lãi, nhưng mấu chốt ở chỗ Tử Yến là đồ đệ yêu quý của Tam trưởng lão Huyền Lôi tông. Nếu như chúng ta bán nó, nếu như Huyền Lôi Tông tức giận trách xuống thì phải làm sao?"
“Đúng vậy, nhà họ Giang của chúng ta là xây dựng trên địa bàn của Huyền Lôi tông, cho nên ta không có khả năng để trêu chọc đến bọn họ!” Một vị lão tổ khác lo lắng lắc đầu.
“Con cũng lo lắng về điều này nhưng sự cám dỗ thực sự quá lớn, vì vậy con mới phải bàn bạc với các vị.” Giang Bồi Khốn nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!