Diệp Thiên đặt thần thức lên Đóa Đóa và Thần Diệp Hy, thuận tiện cho việc gửi tín hiệu cảnh báo khi gặp nguy hiểm. Còn về việc có tới cứu kịp thời hay không thì lại là chuyện khác, nhưng ít ra cũng có thể biết trước liệu con gái hắn và Thần Diệp Hy có được an toàn hay không.
Từ tín hiệu nguy hiểm được gửi đến có thể biết được Đóa Đóa và Thần Diệp Hy đều đang ở trong tình trạng nguy hiểm chết người.
Điều này làm cho trái tim của Diệp Thiên đột nhiên chìm xuống.
Nếu Đóa Đóa bị bắt đi để luyện đan, Thần Diệp Hy vì ngăn cản mà gặp nạn, vậy thì mọi thứ đã quá muộn.
Vì Đóa Đóa không có tu vi nên thần thức được đặt trên Đóa Đóa chỉ có thể đưa ra cảnh báo, không thể giao tiếp được. Diệp Thiên chỉ có thể liên lạc với Thần Diệp Hy để xem liệu Đóa Đóa có bị bắt đi luyện đan hay không.
Hắn lập tức tập trung tinh thần và gửi một tin nhắn đến thần thức của Thần Diệp Hy: “Thần Diệp Hy, đã xảy ra chuyện gì?”
Tin tức được gửi đi không được trả lời lại ngay, Diệp Thiên nhất thời lo lắng.
Nhưng ngay sau đó, hắn nhận ra rằng Thần Diệp Hy hẳn đang gặp nguy hiểm vô cùng, không thể tập trung thần niệm được, cho dù nhận được tin cũng không thể liên lạc với hắn.
Vậy nên, hắn ngay lập tức sử dụng thần thức mạnh mẽ của mình, lợi dụng thần thức đặt trên Thần Diệp Hy để tạo ra một lớp bảo vệ cho cô ta.
Tu sĩ có thể giết chết một người cách hàng ngàn cây số, thậm chí có thể vượt qua một vùng sao để giết người, thông qua thần thức đặt trên người đối phương, dùng thần niệm để đọc một lời nguyền giết chóc.
Và tất nhiên, nếu có thể niệm chú giết người thì cũng có thể niệm chú bảo vệ.
Tuy nhiên, tu vi của hắn có hạn, cho dù có thể tạo ra phòng ngự, thì cũng sẽ bị phá vỡ, nhưng nếu trong khoảng thời gian ngắn, nếu không có người ra tay với Thần Diệp Hy, lớp phòng ngự sẽ không bị phá vỡ.
Về phần Đóa Đóa, nếu con bé bị đưa vào trong lò luyện đan, với tu vi hiện tại, cho dù dùng thần niệm bảo vệ Đóa Đóa, cũng sẽ bị nhiệt độ cao của lò luyện đan phá vỡ, cho nên hắn mới không thiết lập hàng rào phòng thủ cho Đóa Đóa.
Tuy nhiên, sau khi thiết lập hàng rào phòng thủ cho Thần Diệp Hy, hắn vẫn không nhận được tin nhắn từ Thần Diệp Hy, đôi mắt của Diệp Thiên trở nên đỏ rực. Ngay sau đó, hắn để Tư Đồ Diêm và những người khác trên đỉnh núi rồi tự mình quay đầu, đi đến Tiên Môn.
Vào lúc này, trên giá treo cổ là Thần Diệp Hy với đôi con mắt bị xiết chặt đến lồi ra, sắp ngạt thở mà chết, được che chở dưới hàng rào phòng thủ do thần thức giải phóng, cô ta mới có thể thở ra một hơi.
Nhưng tu vi của Diệp Thiên dù sao cũng quá thấp, lại đến từ thế giới phàm trần, cho dù là phòng ngự thì cũng rất yếu, nhanh chóng bị bạch linh siết chặt phá vỡ, khuôn mặt Thần Diệp Hy lại trở nên đáng sợ.
“Diệp Thiên, thứ cho tôi không liên lạc với anh, tôi sợ anh vì cứu tôi mà mất luôn mạng sống.” Thần Diệp Hy thầm nói trong lòng.
Cô ta vừa nhận được tin nhắn của Diệp Thiên hỏi có chuyện gì, lúc phòng vệ vừa mới xuất hiện, cô ta vốn có cơ hội dùng thần niệm nói với Diệp Thiên rằng mình đang bị treo cổ, nhưng cô ta lại sợ Diệp Thiên biết rồi sẽ đến cứu mình. Đó là lý do tại sao cô ta từ bỏ cơ hội duy nhất để gửi tin cho Diệp Thiên.
“Mạng còn cứng cỏi lắm, vẫn chưa chết được, để tôi xem cô có thể cầm cự được bao lâu!” Thấy Thần Diệp Hy còn đang giãy dụa, trưởng lão hình đường hung ác nói.
Ông ta là thế lực của Thần tử, Thần tử bị Thần Diệp Hy hãm hại, ông ta có nằm mơ cũng muốn Thần Diệp Hy chết, lúc này đương nhiên sẽ nói không ít lời bỏ đá xuống giếng.
“Ha!”
Có tiếng thở dưới giá treo cổ.
“Sư tỷ! Sao chị ngốc thế! Mau nói hết những gì chị biết đi! Mất mạng vì tên cặn bã đó thật không đáng!”
Thanh Y ở bên dưới vừa hét vừa khóc, cố gắng chạy đến để cứu Thần Diệp Hy, nhưng bị một số đệ tử giữ chặt lại.
‘Yêu một người, không có gì đáng hay không, chỉ có nguyện ý bỏ ra hay không mà thôi, Thần Diệp Hy nguyện ý hy sinh vì anh ấy.’
Cô ta nói trong lòng, con ngươi nơi đôi mắt xinh đẹp đang mở to kia dần dần thu hẹp lại, đôi chân đang đá loạn của cô ta cũng dần trở nên thẳng đứng.
Đúng vậy, cô ta sắp chết rồi.
“Sư tỷ!”
Thanh Y thấy cảnh này thì gào thét đến liệt tâm phế phổi.
“Hahaha!”
Trưởng lão hình đường thấy vậy thì ngẩng đầu lên và cười một cách điên cuồng, ông ta hét lên trời: “Thần tử! Tiện nhân này sẽ sớm đền tội cho người rồi! Người có thể yên tâm được rồi!”
Nhưng không ngờ, giọng ông ta vừa mới tắt.
Ầm!
Một tia sáng vàng chợt chiếu đến, cắt ngang tấm lụa trắng, sau đó huỵch một tiếng, Thần Diệp Hy ngã xuống đất và ho dữ dội.
“Có chuyện gì vậy?”
Hàng chục ngàn đệ tử trên khán đài kêu lên kinh ngạc.
Khi trưởng lão hình đường nhìn thất, ánh mắt của ông ta chợt lạnh đi, quay đầu lại nhìn thì thấy bốn bóng người đang nhanh chóng đi tới, hạ xuống đài treo cổ.
“Các người đang muốn cướp pháp trường à?” Trưởng lão hình đường nghiêm khắc quát lên, ông ta vốn không đối phó với mấy người của Thần tử đời đầu này, khi thấy họ cứu Thần Diệp Hy, làm sao có thể không nổi giận cho được?
“Cướp pháp trường?”
Sư phụ Thần Diệp Hy, Cửu trưởng lão cười lạnh: “Chúng tôi tới đây để thả Thần Diệp Hy theo lệnh của tông chủ.”
“Cái gì! Tha cho Thần Diệp Hy?”
Cả khán đài chấn kinh.
Thần nữ phạm tội nặng như vậy cũng có thể được tha thứ sao?
Trời ạ! Thật hay giả vậy?
Chắc không phải là một phán quyết sai lầm từ tông chủ đấy chứ?
Gần như chả có ai tin vào điều đó.
Trưởng lão hình đường thậm chí còn cười ha hả rồi nói: “Các người thật là to gan, dám truyền lệnh giả của tông chủ, Thần Diệp Hy đã phạm tội nặng như vậy, sao có thể được ân xá?”
“Bởi vì Đóa Đóa đã hai ngày nay khóc lóc cầu xin muốn gặp Thần Diệp Hy, không ăn không uống. Vừa rồi cô bé vừa khóc vừa làm loạn, còn cắn lưỡi tự tử yêu cầu trả lại Thần Diệp Hy cho mình, tông chủ không còn cách nào khác là đại xá cho Thần Diệp Hy.” Ngũ trưởng lão bình tĩnh nói.
Trưởng lão hình đường há miệng không nói nên lời.
Còn Thần Diệp Hy nghe thấy vậy thì cả người ngẩn ra, sau đó đứng dậy như điên, chạy tới chỗ Cửu trưởng lão, khẩn trương hỏi: “Sư phụ, Đóa Đóa đâu? Con bé thế nào rồi?”
“Trong thời gian ngắn, vi sư cũng không biết chuyện thế nào.”
Cửu trưởng lão lắc đầu, sau đó lớn tiếng nói: “Mệnh lệnh của tông chủ là tạm thời đại xá cho Thần Diệp Hy và tước bỏ vị trí thần nữ của Thần Diệp Hy. Từ nay về sau, cô ấy sẽ bị giam chung với Đóa Đóa, sau khi Đóa Đóa luyện đan xong, cô ấy sẽ bị kết án tử hình!”
Truyền xong khẩu dụ, ông ta lập tức mang theo Thần Diệp Hy đi về hướng tẩm cung.
“Ô ô ô!"
Khán đài chợt reo vang.
“Không ngờ con gái của Diệp Bắc Minh lại cứu được thần nữ!”
“Diệp Bắc Minh rất đáng ghét, nhưng con gái của hắn ta lại rất ngoan!”
“Chỉ cần thần nữ không chết thì vẫn còn cơ hội được miễn tội chết. Dù sao thì tông chủ vẫn chưa hết giận. Đợi khi Diệp Bắc Minh chết rồi, cơn giận cũng biến mất, nói không chừng có thể thực sự đại xá cho thần nữ!”
Lúc này, Diệp Thiên đã ở gần Tiên Môn, hắn vừa mới phát hiện ra cảnh báo nguy hiểm của Thần Diệp Hy đã được dỡ bỏ, nhưng cảnh báo nguy hiểm của Đóa Đóa vẫn còn đó.
Vì vậy, hắn lại dùng thần niệm gửi tin cho Thần Diệp Hy một lần nữa: “Thần Diệp Hy, Đóa Đóa có phải bị đem đi luyện đan rồi không?”
Rất nhanh liền nhận được câu trả lời: “Diệp Thiên, đừng nóng vội, danh tính của anh đã bị lộ, tôi vừa bị treo cổ, chính Đóa Đóa đã lấy cái chết ra để buộc tông chủ ân xá cho tôi, ông ấy muốn nhốt tôi và Đóa Đóa cùng nhau cho đến khi Đóa Đóa bị đem đi luyện đan mới thôi.”
Diệp Thiên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm sau khi nhận được tin nhắn trả lời, lại gửi đến một tin nhắn khác: “Đóa Đóa thế nào rồi?”
“Tôi sắp được gặp Đóa Đóa rồi, đừng lo lắng, nhất định không được bốc đồng, đợi tôi gặp Đóa Đóa rồi, tôi sẽ nói với anh tình hình của Đóa Đóa sau.”
Diệp Thiên quay lại vừa đúng lúc, đợi ở cách Tiên Môn không xa.
Lúc này, trong phòng của Đóa Đóa.
“Trời ạ, cháu mau mở miệng ra đi, ông đã nói rồi, chị Thần Diệp Hy của cháu sắp đến rồi, cháu vẫn cứ cắn lưỡi làm gì?"
Tông chủ trông như sắp nổi điên rồi, ông ta nói với Đóa Đóa một cách bất lực.
Nhưng chỉ thấy Đóa Đóa phồng má, khóe miệng chảy ra một tia máu, thấm vào quần áo, nhưng vẻ mặt của con bé lại kiên định khác thường, như thể tôi sẽ không nhả ra cho đến khi tôi nhìn thấy chị Thần Diệp Hy.
“Thật là... sao có thể có một cô bé cứng đầu như vậy chứ?”
Tông chủ lắc đầu thở dài.
“Đóa Đóa!”
Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên.
Giây tiếp theo liền thấy Thần Diệp Hy lo lắng lao vào phòng.
“Oa... Chị Thần Diệp Hy...”
Khoảnh khắc nhìn thấy Thần Diệp Hy, Đóa Đóa cuối cùng cũng mở miệng, thấy được hai hàng răng của cô bé đều nhuộm màu máu đỏ tươi, trên lưỡi có những vết răng sâu, máu không ngừng trào ra khiến cô bé nói ậm ờ không nói rõ.
“Đóa Đóa!”
Khi Thần Diệp Hy nhìn thấy cảnh này, đôi mắt của cô ta trở nên mờ đi, hét lên một tiếng rồi chạy đến ôm chặt Đóa Đóa vào lòng, vừa khóc vừa nói: “Đóa Đóa, sao em ngốc vậy, em phải biết trân trọng bản thân mình, nếu mà em...”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!