"Trời! Chiến hạm thật lớn a!"
"Đây là tu sĩ nào lại tới tấn công Tuyết Thần Tông?"
"Tiêu rồi, Tuyết Thần Tông lúc này tiêu rồi, chiến hạm lớn như vậy, lớn hơn cả toàn bộ Tuyết Thần Tông, đè xuống chắc chắn có thể đè nát Tuyết Thần Tông!"
"......"
Người của thành Giang Hải, tất cả đều bị con chiến hạm này dọa tới mặt trắng bệch, đều cho rằng thuyền này là tới tấn công Tuyết Thần Tông.
Bởi vì trước đó, địa cầu chưa bao giờ xuất hiện chiến hạm có thể bay!
Mấu chốt nhất là, con chiến hạm này thật sự quá lớn, lớn hơn vài lần so với toàn bộ Tuyết Thần Tông!
Nói đùa. Chiến hạm Lạc Nhật dài năm nghìn mét, bề ngang gần một nghìn mét, cao hơn tám trăm mét, cao hơn toà nhà cao nhất thế giới, giống như một đảo biết bay, có thể không làm người ta sợ sao?
Mà Tuyết Thần Tông chiếm diện tích còn không đủ một km vuông, con chiến hạm Tinh Không này diện tích đạt tới năm km vuông, dừng lại trên không Tuyết Thần Tông, toàn bộ Tuyết Thần Tông đen nghìn nghịt một mảnh, bị bao phủ bởi con chiến hạm này.
"Mẹ ơi! Tông chủ lại đắc tội tu sĩ nào. Chạy chiến hạm lớn như vậy đến bên trên Tuyết Thần Tông, đây là muốn mạng của chúng ta sao!"
"Khủng bố! Này chiến hạm quá khủng bố rồi!"
"Tông chủ đắc tội người ngoài hành tinh à!"
"......"
Tuyết Thần Tông có gần vạn đệ tử, lúc này đều chạy ra, ngửa đầu nhìn chiến hạm trôi ở không trung, tất cả đều trắng bệch mặt, trong mắt một mảnh tro tàn.
"Chuẩn bị chiến tranh! Toàn tông chuẩn bị chiến tranh!"
Thẩm An Kỳ chạy ra, gân cổ hô.
Rất nhanh, các trưởng lão đều chạy ra, khi nhìn đến chiến hạm kia, tất cả đều bị sợ tới mức nói không ra lời.
"Chuẩn bị chiến tranh gì nữa, đây là Chiến hạm Tinh Không của Thiên Hoang, có thể phóng ra phích lịch đạn, một khi nổ, pháp trận của Tuyết Thần Tông không chịu được mấy đợt lửa đạn sẽ bị công phá, đến lúc đó chiến hạm Tinh Không đè xuống, tất cả đều bị đè thành thịt vụn!" Hồng Dương lão tổ đều bị dọa khóc.
Ông gặp qua chiến hạm Tinh Không, biết rõ sự khủng bố của chiến hạm Tinh Không, cho nên lúc này ông vội như kiến bò trên chảo nóng, đều muốn chạy chỗ khác.
Mọi người nghe vậy, ai cũng tuyệt vọng.
Đúng lúc vào lúc này, một thanh âm từ Chiến hạm Lạc Nhật vang xuống.
"Đừng sợ, là bổn tọa mang một tòa tông môn bay trở lại!"
Lời vừa nói xong, liền nhìn thấy Diệp Thiên ôm Đóa Đóa, mang theo chín con cực phẩm yêu thú từ chiến hạm bay xuống dưới, dừng ở trên pháp trận.
"Ha ha! Không phải kẻ địch! Là tông chủ trở lại!"
Toàn tông đều rất mừng, ngay tức khắc một mảnh sôi trào.
"Mẹ ơi! Diệp Bắc Minh thu được một cái chiến hạm Tinh Không lái trở về?"
Hồng Dương lão tổ quả thực không thể tin được đây là thật, chỉ cảm thấy như mơ.
Rất nhanh, pháp trận bị mở ra, Diệp Thiên cùng Đóa Đóa cùng với đám người Cảnh Hiên Thần Tử cùng Long Ngạo thần tướng, tất cả đều đi vào Tuyết Thần Tông.
"Tông môn nhỏ như vậy, quá lạc hậu đi!"
Mấy người Cảnh Hiên Thần Tử cùng Long Ngạo thần tướng là Thiên Hoang tu sĩ, nhìn quét Tuyết Thần Tông, trong lòng đều nghĩ như vậy.
Ở trong mắt bọn họ, quy mô của Tuyết Thần Tông, ở Thiên Hoang, ngay cả một tòa Thành chủ phủ cũng không đạt được, quả thực là cực kỳ lạc hậu!
"Diệp Thiên, ở đâu lấy được chiến hạm lớn như vậy, làm ai cũng sọ!" Lúc này Thẩm An Kỳ đi đầu chạy tới, bộ dáng kinh hồn chưa định nói.
"Đúng rồi tông chủ, ở đâu lấy được chiến hạm lớn như vậy!"
Một đám trưởng lão vây quanh lại, cũng mang vẻ mặt tò mò.
Diệp Thiên cười he he: "Từ một đám tu sĩ Thiên Hoang thu được chiến lợi phẩm, mặt trên rất rộng, cung điện cũng nhiều, mọi người có thể dọn lên ở, sau này nếu có quân địch đột kích, đánh thắng được thì đánh, đánh không được thì lái chiến hạm đi, bọn họ đuổi cũng đuổi không kịp."
Mọi người nghe vậy đều kích động.
Mỗi lần Tuyết Thần Tông bị công kích, toàn người trong tông đều chỉ có thể ngồi chờ chết, có thứ này, khi bị công kích, mang đi toàn bộ tông môn. Xoay vòng vòng với kẻ địch, không sợ bị công kích nữa?
"Nhưng mà Diệp Thiên, lớn như vậy dừng ở đâu đây!" Thẩm An Kỳ hỏi.
Không đợi Diệp Thiên mở miệng, Cảnh Hiên Thần Tử nói: "Đem người ở gần Tuyết Thần Tông đuổi đi, Chiến hạm Lạc Nhật đè lên, nghiền nát toàn bộ kiến trúc, dừng ở bên cạnh tông môn không phải là được rồi sao."
Nói xong, anh còn không quên nhìn về phía Diệp Thiên, he he cười nói: "Sư tôn, nói thật, các cô gái của tông môn ngài, so với các cô gái của Thiên Hoang chúng ta đều đẹp."
"Cô gái cái đầu cậu."
Diệp Thiên đập một cái trên đầu anh ta: "Đây là sư nương của cậu!"
"Hả? Đây là sư nương?"
Cảnh Hiên Thần Tử ngây ngẩn cả người: "Mẹ của Đóa Đóa và mẹ nhỏ không phải đang hôn mê sao?"
"Đây là kẹp ở giữa đại sư nương và tiểu sư nương, nhị sư nương." Diệp Thiên trừng mắt liếc anh một cái.
Cảnh Hiên Thần Tử: "......"
Chọc mọi người cười ha ha.
"Mau kêu nhị sư nương!" Diệp Thiên quát.
"Ấy..." Cảnh Hiên Thần Tử lấy lại tinh thần, nhìn Thẩm An Kỳ cười he he: "Nhị sư nương, người thật xinh đẹp."
Thẩm An Kỳ nghe xong che miệng cười, phụ nữ nào không thích được khen xinh đẹp?
Sau khi nói chuyện, Diệp Thiên dặn dò Thẩm An Kỳ, lấy một hai trăm tấn linh thạch, ở bên cạnh Tuyết Thần Tông mua bảy tám km vuông, dừng con chiến hạm này bên cạnh đi.
Ba ngày sau, vài cái khu đất nhỏ bên cạnh Tuyết Thần Tông bị dỡ bỏ. Chiến hạm Lạc Nhật thành công đổ bộ.
Dẫn tới mấy trăm vạn người từ các nơi trên thế giới quan sát.
Thậm chí có quốc gia, đều phái đoàn chuyên gia, tới tham quan Chiến hạm Lạc Nhật.
Bọn họ quả thực không dám tưởng tượng, chiến hạm tới mấy trăm vạn tấn, thế nhưng có thể bay lên. Khoa học kỹ thuật quả thực hơn khoa học kỹ thuật của địa cầu ít nhất một ngàn năm!
Lúc sau, khi mấy người Long Ngạo thần tướng hỗ trợ, dùng bốn mươi ngày, pháp trận hộ hạm của Chiến hạm Lạc Nhật bị mở ra một lần nữa, tốc độ Chiến hạm Lạc Nhật, cũng được Diệp Thiên cải tiến, đạt tới mỗi giờ tám trăm nghìn km.
Tốc độ này, tu sĩ dưới Hóa Thần còn không đạt được.
Mà Chiến hạm Lạc Nhật, cũng bị Diệp Thiên thay tên thành Chiến hạm Tuyết Thần.
Toàn tông, cũng dọn lên trên Chiến hạm Tuyết Thần ở, có thể sinh hoạt ở trên. Cũng có thể ở trên đó tu luyện, gặp được địch thủ đánh không lại thì lái Chiến hạm Tuyết Thần chạy đi, bằng Chiến hạm Tinh Không của Thiên Hoang, thì vĩnh viễn đuổi không kịp Chiến hạm Tuyết Thần.
Đây có thể bảo hộ người của toàn tông được an toàn.
Làm xong mọi việc, Diệp Thiên mang Tần Liên Tâm cùng với Thần Diệp Hy đi Thiên Hoang.
Đêm đó, Diệp Thiên triệu tập thành viên cấo cao của toàn tông mở họp, dặn bọn họ im lặng tu luyện, quản lý tông môn thật tốt, gặp địch có thể đánh thì đánh, đánh không lại thì lái Chiến hạm Tuyết Thần đi. Không cần bay ra ngoài địa cầu là được.
Đồng thời, anh cũng đem yêu đan ngoại trừ tinh phẩm để lại cho tông môn cao tầng sử dụng, vật này có thể làm cho bọn họ nhanh chóng tăng tu vi, bảo hộ tông môn càng thêm tốt.
Tinh phẩm pháp bảo, ngoại trừ giữ vài cái, còn lại cũng để lại cho người của tông môn.
Họp xong, Diệp Thiên mang theo hai đứa con, đi vào phòng của Tần Liên Tâm.
"Bảo Bảo Lạc Lạc, nhìn mẹ thêm vài lần, ba ba muốn đưa mẹ đi một tinh cầu khác, các con có khả năng sẽ nhiều năm không thấy được mẹ." Diệp Thiên sờ sờ đầu nhỏ của hai đứa con trai, nói.
Bảo Bảo Lạc Lạc bò lên trên giường, cầm lấy tay của mẹ, cùng mẹ nói chuyện, cũng ghi nhớ khuôn mặt của mẹ ở trong lòng, tránh thời gian lâu rồi sẽ quên khuôn mặt của mẹ.
Diệp Thiên đi cùng ba mẹ người nhà hàn huyên một giờ, sau đó đi phòng của Thẩm An Kỳ.
"Diệp Thiên, em cũng muốn cùng đi với anh."
Thẩm An Kỳ ôm lấy Diệp Thiên, vùi đầu vào trong lòng ngực của anh, bộ dáng không muốn buông.
Diệp Thiên sờ sờ đầu cô. Nói: "Cái nhà này cần em giúp đỡ chăm sóc, em là người phụ nữ của tôi, ở trong tông môn cũng có uy vọng, dù sao cũng đi một tinh cầu khác, tôi không thể bảo đảm trong khoảng thời gian ngắn có thể trở về. Cho nên cần em giữ vững cái nhà này, đừng để rối loạn."
Thẩm An Kỳ im lặng.
Cô ấy không muốn làm Diệp Thiên khó xử, cuối cùng chỉ có thể gật đầu, sau đó xấu hổ nói: "Vậy đêm nay, ở cùng với em nhé? Dù sao... cũng đã nhiều năm."
Diệp Thiên cũng không sợ mệt. Gật gật đầu.
Rồi sau đó, cả phòng đầy xuân sắc, cầm sắt hài hòa.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiên dùng Kiếm Trảm Tiên thành phi kiếm, đặt Tần Liên Tâm và Thần Diệp Hy đang hôn mê ở trên.
"Ông cố, ông nội bà nội, anh trai, dì nhỏ, cậu, còn có mẹ nhỏ An Kỳ. Đóa Đóa phải cùng ba ba cùng nhau mang mẹ và tiểu mẹ đi Thiên Hoang, về sau sẽ rất lâu không thấy được mọi người, Đóa Đóa sẽ nhớ mọi người." Đóa Đóa đứng ở bên phi kiếm, lưu luyến nói.
Mọi người vây lại đây ôm ôm Đóa Đóa, trong mắt cũng là tràn đầy lưu luyến.
"Diệp Thiên, chăm sóc Liên Tâm thật tốt, Thần Diệp Hy, còn có Đóa Đóa, mẹ chờ con trở về." Dương Thu Thanh kéo tay Diệp Thiên nói.
"Vâng." Diệp Thiên gật gật đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!