Diệp Thiên không có khái niệm trọng nam khinh nữ, con trai con gái đối với anh ấy đều như nhau, đều là bảo bối của anh ấy, dù sao anh ấy cũng không hy vọng sẽ truyền chức Tông chủ của mình cho con trai, bởi vì anh ấy có thể trường sinh bất lão, nào có sợ thân xác này mục rỗng, chẳng qua chỉ là tái sinh trở lại.
Vì vậy, Tần Liên Tâm và Thần Diệp Hy, nếu họ thích con trai, hãy để họ sinh con trai, và nếu họ thích con gái, anh ấy để họ sinh con gái.
Vì Thần Diệp Hy thích con gái nên anh ta đã đi lấy thuốc và để Thần Diệp Hy mang thai một bé gái.
Nếu có thể sinh ra một đứa con gái thích dính lấy anh ấy như Đóa Đóa, vậy thì anh ấy lại có thêm đứa nữa để ôm rồi.
Con trai không giống con gái, không bám riết và khi đi được thì không thích ôm, giống như A Bảo A Lạc, chúng thích tự mình chạy khắp sàn nhà, nhưng Đóa Đóa thì khác, đã là cô gái nhỏ mười hai tuổi rồi, nhưng vẫn thích được ba bế.
Diệp Thiên cũng thích ôm nữa.
Quan trọng là cô gái nhỏ lớn lên theo năm tháng, trong nháy mắt đã trở thành người lớn, cũng không thể thành người lớn rồi vẫn bế được, đúng không?
Vì vậy, Thần Diệp Hy sinh được một cô con gái là rất tốt rồi.
Một là anh ấy lại có một con gái để ôm.
Hai là Đóa Đóa có thể dần dần rời khỏi vòng tay của anh ấy. Nếu không có sự chăm sóc của anh ấy, con bé có thể thực sự trưởng thành và sử dụng tài năng siêu phàm của mình để trau dồi tu vi của chính mình.
"Ba ơi, ba đi đâu vậy?"
Đóa Đóa đang cưỡi một con bạch hổ, bay lượn trên không trung. Thấy ba đi về phía cổng lớn, con bé la lên và cưỡi bạch hổ đuổi theo.
Diệp Thiên dừng lại, trước sau gì Đóa Đóa đến, anh ấy trượt từ lưng hổ xuống, ôm Đóa Đóa, nói: "Ba đi lấy thuốc, chúng ta cùng nhau đi nhé."
"Được ạ, Đóa Đóa biết phòng thuốc ở đâu. Bốn năm qua, Cảnh Hiên sư huynh đã đưa Đóa Đóa và Kiếm Tiên đến rất nhiều phòng thuốc, cũng không cần tốn tiền mua thuốc. Chưởng quỹ nói rằng ba đã giúp đỡ Cảnh Hiên sư huynh giành được vị trí đầu trong bảng Thiên Ngạo, mang lại thể diện cho con dân của Linh Bảo Tông, Đóa Đóa và Kiếm Tiên có thể lấy bao nhiêu loại thuốc tùy thích, tất cả đều miễn phí.”
Đóa Đóa vừa cười vừa nói, cưỡi bạch hổ dẫn đường.
Trước khi Diệp Thiên bế quan, anh ấy đã giao cho Thiên Hà Kiếm Tiên đã dạy Đóa Đóa luyện đan, bắt đầu dạy từ cấp thấp trước, cho nên Thiên Hà Kiếm Tiên thường xuyên dẫn theo Đóa Đóa đi lấy một ít dược liệu.
“Vậy trong bốn năm qua Đóa Đóa đã học được luyện đan chưa?” Diệp Thiên hỏi.
"Con đã học được rồi." Đóa Đóa cười: "Kiếm Tiên khen ngợi Đóa Đóa thông minh, vừa dạy đã biết, bây giờ Kiếm Tiên không dạy Đóa Đóa luyện đan nữa, Kiếm Tiên nói rằng toàn bộ phương pháp luyện đan học từ ba, anh ấy đã dạy lại hết cho Đóa Đóa, không còn gì để dạy Đóa Đóa cả."
“Đúng vậy, Đóa Đóa thật sự rất thông minh.” Diệp Thiên bật cười, Đóa Đóa là Thất khiếu linh lung tâm, có hiểu biết cực cao, học hỏi mọi thứ rất nhanh là điều đương nhiên. Tại thời điểm này, anh ấy vẫn rất tin tưởng Đóa Đóa.
"Hi hi!"
Đóa Đóa rất vui khi được khen ngợi, liền hỏi: "Có phải ba đi lấy thuốc để dạy Đóa Đóa luyện đan không?"
"Mẹ nhỏ của con muốn sinh em gái để chơi cùng với con. Ba đi lấy thuốc để bồi bổ cơ thể cho mẹ nhỏ. Đóa Đóa nửa năm nữa là có thể ôm em gái rồi, con có vui không?" Diệp Thiên cười hỏi.
"Có thật không!"
Đóa Đóa rất vui: "Đóa Đóa CÓ em gái chơi cùng rồi, để tránh mẹ không cho Đóa Đóa đi chơi nữa, hay quá!"
Trước khi Thần Diệp Hy tỉnh lại, Diệp Thiên đã hỏi Đóa Đóa một lần, về việc để Thần Diệp Hy sinh một đứa em gái để chơi với con bé như thế nào, lúc đó con bé còn nhỏ, con bé sợ nếu có em gái thì người mẹ nhỏ sẽ không đối xử tốt với con bé nữa.
Bây giờ cô gái nhỏ đã lớn, những lo lắng ban đầu cũng không còn nữa, vì vậy đặc biệt mong muốn có một cô em gái có thể chơi với con bé.
,
Hai cha con nói chuyện rôm rả, liền đi đến một gian phòng thuốc, sau khi lấy hai loại thuốc dùng để sinh con gái, Diệp Thiên cầm lấy một ít thuốc để luyện chế Đại Nguyên Khí Đan và Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan, rồi quay trở về dạy Đóa Đóa luyện chế đan dược cấp cao hơn.
Thời gian trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt, năm tháng đã trôi qua.
"Oe oe oe!!!"
Vào ngày này, nhà của Diệp Thiên nghe thấy tiếng khóc của một đứa bé. Diệp Thiên đã dùng phương pháp sinh mổ và lấy ra một bé gái nặng ba ki lô gam trong bụng Thần Diệp Hy, tiếng khóc lanh lảnh.
"Thần Diệp Hy, em xem, con bé là một bé gái."
Sau khi dùng thuốc nước rửa qua cho đứa bé, Tần Liên Tâm quấn đứa bé trong một chiếc chăn nhỏ và ôm nó ở bên giường Thần Diệp Hy, cười thật tươi nói.
Nhìn bé gái thuộc về mình và Diệp Thiên, Thần Diệp Hy mỉm cười hạnh phúc và hôn lên khuôn mặt của đứa bé, Cô ôm nó vào lòng quyến luyến không rời và dỗ dành đứa bé đang khóc.
"Chị Liên Tâm, đặt biệt danh cho đứa bé đi."
Thần Diệp Hy mỉm cười nhìn Tần Liên Tâm, cô biết biệt danh của Đóa Đóa là do Tần Liên Tâm đặt.
"Chị đã sớm nghĩ về nó rồi, biệt danh là Nữu Nữu và tên chính thức là Diệp Tử Hân, em thấy sao?" Tần Liên Tâm mỉm cười hỏi.
“Diệp Thiên, anh nghĩ như thế nào? Thần Diệp Hy nhìn Diệp Thiên ở bên cạnh.
"Chị Liên Tâm của em là người có học thức, văn hóa cao và từng sống ở nước ngoài, cái tên Cô ấy đặt cũng hay, nên anh cứ dùng biệt hiệu và tên chính thức mà cô ấy đặt, anh không phản đối chút nào." Diệp Thiên cười nói.
“Khen hơi quá rồi, Thần Diệp Hy đọc sách còn nhiều hơn em, so với Thần Diệp Hy, tôi đã bị Cô ấy bỏ xa lắm rồi.” Tần Liên Tâm mở to mắt nói.
Thần Diệp Hy che miệng cười: "Nhưng cái tên mà chị Liên Tâm đặt cũng hay, nên em ấy dùng biệt danh và tên chính thức do chị Liên Tâm đặt."
Tần Liên Tâm đã rất hạnh phúc, và sau đó cùng với Thần Diệp Hy, Nữu Nữu và Nữu Nữu cất tiếng khóc chào đời trong vòng tay của Thần Diệp Hy.
Tuy Nữu Nữu mới được sinh ra nhưng đã có thể mở mắt, đôi mắt to trong veo như trái nho, luôn chuyển động qua lại, cũng không khóc nữa, như thể đang tò mò về những thứ xung quanh.
"Một đứa bé sinh ra ở Thiên Hoang khỏe mạnh. Khi Đóa Đóa chào đời, phải ba ngày sau mới có thể mở mắt, Nữu Nữu chuyển động mắt thật nhanh, thật đáng yêu."
Tần Liên Tâm cười không dứt.
“Lúc đó chút nữa em sinh ba đứa, dinh dưỡng phân tán, không ai giành lấy dinh dưỡng của Nữu Nữu, đương nhiên khi sinh ra con bé sẽ khỏe mạnh rồi.” Diệp Thiên xen vào.
"Những gì anh biết nhiều thật."
Tần Liên Tâm trừng mắt nhìn Diệp Thiên, tiếp tục trêu chọc đứa nhỏ.
Một tháng sau.
Linh Bảo Tông đã mất năm năm để chế tạo một chiến hạm Tinh Không khổng lồ dài năm ki lô mét và rộng tám trăm mét. Sau khi Diệp Thiên điều khiển pháp trận kiểm soát tốc độ của chiến hạm, nó bắt đầu các chuyến đi thử nghiệm.
Cả Giang Lăng thành đang sôi sục vì nó!
"Linh Bảo Tông của chúng ta lợi hại quá. Các môn phái khác phải mất ít nhất mười năm mới có thể chế tạo được một chiến hạm Tinh Không. Lần này, Linh Bảo Tông của chúng ta đã hoàn thành một chiến hạm Tinh Không trong năm năm. Xem ra là trận chiến trên không với môn Lạc Nhật Tông đã thúc đẩy kỹ thuật chế tạo chiến hạm Tinh Không của Linh Bảo Tông chúng ta!”
"To quá! Chiến hạm Tinh Không này to quá! Nó to bằng một con cá Côn nhỏ!"
"Tốc độ này, quy mô này. Môn Linh Bảo Tông của chúng ta sẽ lấn át tất cả các môn phái lớn ở Thiên Hoang ngày!"
"......"
Trên chiến hạm Tinh Không.
"Diệp Thiên, chiến hạm Tinh Không này được chế tạo theo bản vẽ thiết kế của anh, còn được trải qua anh điều khiển pháp trận kiểm soát tốc độ, nó thực sự quá tối tân, lúc này tốc độ có thể đạt tới ba trăm nghìn ki lô mét một giờ, chính xác là nhanh hơn tốc độ ban đầu tận ba lần, thật xứng đáng là học trò giỏi Bắc Hàn Thượng Tiên Tinh!"
Chưởng giáo của Linh Bảo Tông khen ngợi, ông ta biết Diệp Thiên đến từ Côn Hư, nhưng ông ta không biết rằng Diệp Bắc Minh chính là Diệp Thiên, vì vậy ông ta nghĩ rằng Diệp Bắc Minh, sư tôn của Diệp Thiên, thực sự đến từ Bắc Hàn Tinh.
"Kỹ thuật chế tạo chiến hạm Tinh Không của Bắc Hàn Tinh thực sự tốt hơn nhiều so với Thiên Hoàng của chúng ta. Linh Bảo Tông của chúng ta hiện có kỹ thuật chế tạo chiến hạm Tinh Không của Bắc Hàn Tinh, và sau này chúng ta có thể giúp những môn phái lớn đó chế tạo loại chiến hạm Tinh Không tốc độ cao trong tương lai, để đổi lấy tài nguyên tu luyện tốt hơn, Linh Bảo Tông đứng trong top mười Tiên tông hàng đầu, chỉ là chuyện một sớm một chiều thôi!"
Lão tổ của Linh Bảo Tông, người duy nhất Hóa Thần Cảnh, nói với vẻ hài lòng.
Pháp trận bay và pháp trận phòng ngự của Chiến hạm Tinh Không đều do lão tổ này đặt ra, Diệp Thiên chỉ điều chỉnh pháp trận để tốc độ nhanh hơn, phòng thủ chắc chắn hơn.
Đương nhiên, Diệp Thiên chỉ có thể điều chỉnh, nếu như không có vị lão tổ Hóa Thần Cảnh này, với tu vi hiện tại của Diệp Thiên, không thể khiến chiến hạm Tinh Không bay lên được.
"Lão Tổ của Thiên Minh nói đúng, có được kỹ thuật này, chúng ta có thể chế tạo loại chiến hạm Ting Không này cho các Đại Đỉnh Cấp Tiên Tông trong tương lai. Nếu môn Lạc Nhật Tông dám động thú với chiến hạm Tinh Không của chúng ta, chúng ta Có thể để Tứ Đại Đỉnh Cấp Tiên Tông trợ giúp trấn áp môn Lạc Nhật Tông." Chưởng giáo của Linh Bảo Tông tỏ vẻ đắc thắng.
"Đồng ý!"
Lão tổ Thiên Minh gật đầu, sau đó nhìn về phía Diệp Thiên, nói: "Diệp Thiên, anh phải ở lại Linh Bảo Tông, về sau, Linh Bảo Tông của chúng ta phát triển, sẽ phụ thuộc hoàn toàn vào anh và tất nhiên, môn Linh Bảo Tông của chúng ta sẽ không bao giờ đối xử tệ bạc với anh."
"Lão tổ của Thiên Minh nói đúng. Chúng tôi chịu trách nhiệm chế tạo, Diệp Thiên, anh có trách nhiệm giúp điều chỉnh tốc độ và phòng ngự. Mỗi lần hoàn thành chiến hạm Tinh Không, sau khi giao hàng cho các Đỉnh Cấp Tiên Tông, nhận được lợi ích xong, chia cho anh hai mươi phần trăm, anh thấy thế nào?” Chưởng giáo Linh Bảo Tông hỏi.
"Tất nhiên có thể."
Diệp Thiên nói: "Nhưng tôi phải quay trở lại Trái đất một chuyến, cả hai con trai của tôi đều ở Trái đất, hơn năm năm qua chúng tôi đã không gặp nhau rồi. Các người tiếp tục chế tạo chiến hạm Tinh Không của mình, sau năm năm nữa đón tôi đến Thiên Hoàng và tôi sẽ điều chỉnh tốc độ của chiến hạm Tinh Không thật tốt cho các người, sẽ không ảnh hưởng đến việc các người chế tạo chiến hạm Tinh Không cho các Đỉnh Cấp Tiên Tông để đổi lấy tài nguyên tu luyện.
Ngay khi những lời này nói ra, lão tổ của Thiên Minh và chưởng giáo của Linh Bảo Tông rơi vào trầm ngâm.
Sau khi suy nghĩ, chưởng giáo của Linh Bảo Tông cười nói: "Thôi được, dù sao vẻ ngoài của chiến hạm Tinh Không cũng phải mất năm năm để chế tạo. Với tốc độ của chiến hạm Tinh Không này, chỉ cần một năm là có thể quay trở lại trái đất, khi đó, cứ bốn năm một lần chúng tôi sẽ gửi một chiến hạm Tinh Không xuống trái đất để đưa anh lên Thiên Hoang, và đưa anh trở lại sau khi điều chỉnh xong, sẽ không chậm trễ nếu anh đi đi lại lại như thế này.”
Lão tổ Thiên Minh gật đầu, đồng ý với câu nói của chưởng giáo Linh Bảo Tông.
“Vậy ba ngày sau sẽ phải chiến hạm Tinh Không này đưa gia đình chúng tôi về nhà sao?” Diệp Thiên ngập ngừng hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!