Lời vừa nói ra, bỗng dưng lông mày Diệp Bắc Minh nhíu lại một cái, cả người lập tức sửng sốt.
Công chúa mang thai con của mình?
Sao lại thế được chứ?
Nếu như công chúa mang thai con của anh, vậy tại sao lúc anh dùng huyết mạch để tìm kiếm Đóa Đóa lại chỉ tìm thấy hai huyết mạch ở Thiên Hoang?
Trong lòng Diệp Bắc Minh tràn đầy nghi ngờ.
Kết quả là lúc này anh lại dùng huyết mạch để tìm kiếm.
Kết quả vẫn giống như lúc trước, chỉ tìm thấy hai huyết mạch khác, mà có thể thông qua huyết mạch để cảm nhận, có thể xác định hai huyết mạch này đang ở trước mắt, đó chính là Đóa Đóa và Nữu Nữu, không có huyết mạch thứ ba.
Sau khi xác nhận là không có huyết mạch thứ ba, Diệp Bắc Minh bỗng nhiên xoay người, ánh mắt sáng như đuốc rơi vào trên người một tu sĩ, từ trong hàm răng phun ra mấy chữ: “Mày dám lừa tao!”
Tu sĩ kia bị Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm, trong lòng run lên bần bật, cả người như lập tức rơi vào trong hầm băng, vội vàng xua tay nói: “Tôi không lừa anh, tôi thật sự không lừa anh, công chúa của Bắc Lương Hoàng Phủ Thường thực sự có sinh một đứa con trai, đặt tên là Hoàng Phủ Tư Thần, nói là con trai của anh, không tin thì anh cứ tới thành Bắc Lương mà hỏi, nếu tôi mà có một câu gian dối thì sẽ bị sấm sét đánh chết!”
Diệp Bắc Minh nghe vậy thì vẻ mặt tức giận, muốn ra tay.
Tần Liên Tâm đột nhiên đi tới, nói: “Diệp Bắc Minh, anh ta không lừa anh, công chúa của Bắc Lương thực sự có sinh một đứa con trai, đặt tên là Hoàng Phủ Tư Thần, em nghe người ở thành Bắc Lương nói là con của anh, về phần có phải thực sự là con của anh hay không thì em không biết.”
“Chị Liên Tâm nói không sai.” Thần Diệp Hy cũng đi tới nói: “Bốn năm trước khi anh xảy ra chuyện, em cùng chị Liên Tâm và mọi người định đi tới thành Bắc Lương để tị nạn, chỉ là lúc bọn em đến bên ngoài thành thì phát hiện thành Bắc Lương đã bị công phá, bên ngoài thành tràn đầy vết máu.”
“Thế là Long Ngạo thần tướng đã đi tìm phu xe để nghe ngóng tình hình, phu xe nói, thành Bắc Lương đã bị công phá, Bắc Lương Vương trả nợ nước, công chúa mang theo con trai của anh là Hoàng Phủ Tư Thần rời khỏi Bắc Lương. Lúc đó bọn em cũng muốn đi tìm công chúa và Tư Thần, nhưng mà Nê Bồ Tát qua sông tự thân cũng khó đảm bảo, bọn em bị người truy sát suốt một đoạn đường cho nên không đi tìm.”
“Qua bốn năm, nếu không phải có người nhắc lại chuyện này thì suýt nữa bọn em quên mất.”
“Ngài Diệp, quả thực như những gì hai vị phu nhân nói, lúc ấy phu xe nói với tôi, đứa bé kia tên là Hoàng Phủ Tư Thần, là con trai của ngài với công chúa, trước khi thành Bắc Lương bị công phá, Bắc Lương Vương đã sắp xếp cho công chúa với con trai của ngài rời đi, sau khi thành Bắc Lương bị công phá, thành chủ Phách Lăng thành đã phái một trăm ngàn đại quân đi đuổi bắt, về phần có đuổi bắt được không thì tôi không biết.” Long Ngạo Thần tướng nói, có chút nghi ngờ nhìn thoáng qua tu sĩ ở bên ngoài cửa sổ, bộ dáng như có điều suy nghĩ.
Ầm!
Diệp Bắc Minh nghe xong những lời này, cả người ngây ra.
Anh đã có thể chắc chắn, công chúa quả thực đã sinh một đứa con trai, từ tên của đứa bé kia, không khó để anh nhìn ra đứa bé kia chắc chắn là con trai của anh và công chúa, nếu không sẽ không lấy tên là Tư Thần.
Nhưng mà!
Anh lại tìm kiếm huyết mạch một lần nữa, nhưng mà vẫn không tìm thấy huyết mạch thứ ba.
Bởi vậy anh suy ra được bốn cái kết luận.
Một, đứa con của anh và công chúa đã gặp nạn.
Hai, đứa bé không phải con của anh.
Ba, đứa bé không ở Thiên Hoang.
Bốn, đứa bé ở trong một trận pháp đại năng nào đó.
Chỉ có bốn khả năng này, anh mới không tìm thấy được tung tích của đứa bé.
Tuy nhiên, anh có thể loại trừ khả năng thứ hai, bởi vì công chúa đã bảo vệ trinh tiết ngàn năm, nếu như không phải lúc đó sắp chết thì công chúa đã không cho anh rồi.
Về phần lần thứ hai, hoàn toàn là bởi vì công chúa vì tình mà tự nguyện, Diệp Bắc Minh anh nhìn người rất là chuẩn, tự nhận công chúa không phải loại phụ nữ tùy tiện kia, cũng không có khả năng xảy ra quan hệ với người đàn ông khác sau khi anh đi.
Cho nên sau khi loại trừ khả năng không phải con anh xong thì chỉ còn lại ba khả năng.
-
Hiện tại anh lo nhất chính là đứa bé đã gặp nạn chết.
Chỉ cần đưa bé không gặp nạn, một ngày nào đó, chắc chắn anh sẽ tìm được đứa bé.
“Nhưng người này lại nói, công chúa và Tư Thần đang ở Bắc Lương chờ tôi đến đoàn tụ?”
Diệp Bắc Minh lại nhíu mày.
“Nếu quả thực như người ta nói, Tu Thần đang ở Bắc Lương, mà tôi lại không tìm ra được huyết mạch, như vậy chẳng phải mang ý nghĩa là Tư Thần không phải con của tôi?”
-
Trong lòng của anh nghi ngờ.
Nhưng anh lại không tin, đứa bé của công chúa không phải con của anh.
Bởi vậy, anh suy ra một cái kết luận.
Người này CÓ quỷ, mục đích là muốn dùng công chúa và Tư Thần để dụ anh đến thành Bắc Lương.
“Đi! Chúng ta đi Bắc Lương!”
Diệp Bắc Minh dứt khoát thuận theo ý của tên kia, vụng trộm thả một đạo thần thức lên người đám người kia để dùng để nghe lén, sau đó đám người leo lên lưng Thị Kim Lân mắt xanh, bay về phía phương Bắc.
“Ngài Diệp, tôi cảm thấy người kia nói công chúa và con ngài ở thành Bắc Lương là không thể tin, Bắc Lương đã trở thành một trì hạ của Tử Tiêu Tông, công chúa sẽ không ngu ngốc mang theo đứa bé trở lại Bắc Lương, nếu như công chúa bị bắt trở về Bắc Lương, thì tên kia phải nói là chờ ngài đến cứu, chứ không phải là chờ ngài đến đoàn tụ, cho nên tôi cho rằng, hơn phân nửa là tên kia muốn lừa ngài đến Bắc Lương.” Lúc này Long Ngạo mới nói ra ý nghĩ trong lòng.
“Ông nói rất đúng.” Diệp Bắc Minh biểu thị đồng ý.
không tìm thấy huyết mạch thứ ba.
Bởi vậy anh suy ra được bốn cái kết luận.
Long Ngạo nhíu mày: “Vậy tại sao ngài còn muốn tới Bắc Lương?”
“Tôi đang lừa anh ta, nếu như tôi đoán không sai thì hẳn là bây giờ anh ta đã đi báo tin rồi.” Diệp Bắc Minh nói.
Quả nhiên, anh vừa dứt lời thì thần thức anh để lại trên người tên kia đã truyền đến giọng nói.
“Chưởng giáo, Diệp Bắc Minh đã trúng chiêu, vội vàng đi đến Bắc Lương rồi.”
Sau đó, anh lại nghe được một giọng nói khác.
“Rất tốt, chỉ cần Diệp Bắc Minh đến Bắc Lương, tứ đại tông môn xe pháo mười tám vị tu sĩ cảnh giới tiểu Hóa Thần, chắc chắn có thể phục kích cậu ta trước khi cậu ta đến được Bắc Lương, tôi không tin là không giết được cậu ta!”
“Chưởng giáo anh minh, Diệp Bắc Minh đã trúng kế, thuộc hạ cho rằng anh ta chắc chắn sẽ phải chết!”
“Ha ha! Diệp Bắc Minh mà chết, tôi sẽ trọng thưởng cho cậu!”
“Cảm ơn chưởng giáo! Cảm ơn chưởng giáo!”
Nghe đến đây, Diệp Bắc Minh không khỏi cười nói: “Một bầy kiến hôi mà cũng muốn phục kích tôi ở Bắc Lương, quả thực là không biết tự lượng sức mình.”
“Tôn thượng, vậy có đi hay không, nếu đi thì thuộc hạ sẽ tăng thêm tốc độ đến xé nát bọn chúng.” Thú Kim Lân mắt xanh hỏi.
“Chắc chắn là phải đi, nhưng không phải là bây giờ, lấy tốc độ rùa bò của đám người kia thì chỉ sợ chúng ta đến nơi rồi mà đám người kia còn chưa tới.” Diệp Bắc Minh nói.
“Vậy theo ý của tôn thượng thì bây giờ chúng ta nên đi đâu?” Thú Kim Lân mắt xanh lại hỏi.
Diệp Bắc Minh nâng cằm, sau khi suy nghĩ một phen xong thì nhìn về phía Long Ngạo, hỏi: “Trong tứ đại tông môn, có tông môn nào gần đây nhất không?”
“Có Thái Cực Tông, cách đây bốn mươi vạn dặm về phía Bắc là thành Thuận Thiên của Thái Cực Tông.” Long Ngạo nói.
Diệp Bắc Minh nghe nói vậy thì dừng lại một chút.
Anh đã đồng ý với Dương Tử Hi là không ra tay với Thái Cực Tông, nhưng chưởng giáo của Thái Cực Tông lại là tên hai mặt, một mặt thì tỏ ra thân thiện với anh, một mặt lại âm thầm đối địch anh, ông ta thật sự cho rằng anh sẽ nể mặt Dương Tử Hi mà không ra tay sao?
Thế là anh chỉ về phía phương Bắc, nói: “Thú Kim Lân mắt xanh, bốn trăm ngàn dặm phía bắc, xuất phát!”
“Vâng, tôn thượng!”
Thú Kim Lân mắt xanh lên tiếng, bay về phía Bắc.
Một khắc đồng hồ sau, Thú Kim Lân mắt xanh theo chỉ thị của Diệp Bắc Minh, đã dừng ở bên trên Thái Cực Tông.
“Thái Cực Tông không hổ danh là một trong tứ đại tông môn, diện tích rất là to lớn.”
Nhìn xuống Thái Cực Tông đang chiếm diện tích cả mười ngàn cây số, Diệp Bắc Minh không khỏi cảm khái.
“Thái Cực Tông Có hơn một nghìn một vạn đệ tự, có thể không lớn sao?” Long Ngạo Thần tướng nói.
“Cũng đúng.” Lâm Cảnh Hiên gật đầu, hỏi: "Sư phụ, tại sao chúng ta không đi xuống?”
“Không vội, chờ hai người nữa. Diệp Bắc Minh thản nhiên nói. “Chờ hai người nữa Lâm Cảnh Hiên nhíu mày, giống như nghĩ tới cái gì đó, hỏi: “Sư phụ đang chờ Khương Nguyên Tu và Dương Tử Hi ạ?” Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu. Đóa Đóa lập tức nhíu mày: “Ba, ba muốn diệt luôn ông Khương và chị gái áo tím sao?”
“Không phải đầu Đóa Đóa.” Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Ba đã đồng ý với Dương Tử Hi là không ra tay với Thái Cực Tông, nhưng Thái Cực Tông lại phải người đến Bắc Lượng phục kích ban hành vi này quá là ghê tởm, cho nên ba nhất định phải cho Thái Cực Tông một bài học, nhưng ba cũng không thể thất hứa với người ta, cho nên ba định đợi Khương Nguyên Tu và Dương Tử Hi trở về, nói rõ tình huống trước mặt bọn họ rồi mới ra tay.”
“Ồ, Đóa Đóa hiểu rồi.”
Đóa Đóa khẽ gật đầu.
Sau gần ba tiếng chờ đợi.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!