Người đang nói chẳng phải ai khác, chính là chưởng giáo Vô Cực Tông.
Sau khi tin tức Thái Cực Tông bị tiêu diệt truyền ra, những nhân vật cấp cao của Thánh Kiếm Tông và Thần Đạo Tông chủ quan, chọn cách không tin.
Ban đầu chưởng giáo Vô Cực Tông cũng không tin, nhưng lại cứ cảm thấy có điều bất thường. Vì thế, ông tôi lại gửi truyền âm cho Thái Cực Tông, người nhận truyền âm còn là một người phụ nữ.
Ông tôi yêu cầu được nói chuyện với chưởng giáo Thái Cực Tông, nhưng người phụ nữ nhận tin lại dùng đủ mọi lí do để từ chối. Điều này đã khiến ông tôi sinh lòng nghi ngờ.
Lúc trước, lần nào gửi truyền âm cho Thái Cực Tông thì người nhận truyền âm đều là giọng nam, khi yêu cầu nói chuyện với chưởng giáo, đối phương đều sẽ đồng ý không lí do, sau đó đi báo cho chưởng giáo biết.
Mà lần này lại biến thành giọng nữ, còn dùng đủ loại lí do nói chưởng giáo không thể nói chuyện với ông tôi được. Điều này quá không bình thường rồi.
Cho nên ông tôi kết luận, quá nửa phần là Thái Cực Tông đã xảy ra chuyện rồi.
Vì thế, ông tôi liền gửi truyền âm cho những lão tổ đã tới thành Bắc Lương. Khi gọi những lão tổ của bên mình về, ông tôi cũng đồng thời lấy lí do ba tông môn khác đã bị Diệp Bắc Minh tiêu diệt để gọi cả lão tổ của ba tông môn kia tới Vô Cực Tông.
Tất nhiên lão tổ của ba tông môn đó không tin, đã gửi truyền âm về cho tông môn của mình. Vừa khéo khi đó Thánh Kiếm Tông đã bị tiêu diệt, Thần Đạo Tông đã ở bên bờ vực của diệt vong, cho nên truyền âm bọn họ gửi đi đều không ai nhận.
Nếu nói một tông môn không có người nhận truyền âm thì có khả năng là trùng hợp, nhưng ba tông môn đều không có ai nhận truyền âm thì là xảy ra vấn đề rồi.
Quay về cứu viện hiển nhiên đã không còn kịp nữa, mười tám vị Hóa Thần đều dứt khoát đến Vô Cực Tông.
Cũng may sau khi mười tám vị Hóa Thần quay về không lâu thì Diệp Bắc Minh mới đến Vô Cực Tông. Điều này khiến những nhân vật cấp cao của Vô Cực Tông cảm thấy vô cùng vui mừng.
Nếu chậm một bước, Vô Cực Tông cũng phải theo gót ba tông môn kia rồi.
“Được thôi.”
Diệp Thiên cười trả lời: “Vậy thì hoàn thành trận chiến cuối cùng ở đây đi. San bằng Vô Cực Tông các người, giải quyết triệt để ân oán giữa tôi và tứ đại tiên tông các người.”
“Khẩu khí lớn quá đấy!”
Có một vị Hóa Thần dùng thần kiếm cực phẩm trong tay chỉ về phía Diệp Thiên, tức giận nói: “Cậu tiêu diệt Thánh Kiếm Tông của tôi, hôm nay cậu ắt phải chết. Bản Kiếm Thánh phải dùng vạn cây kiếm đâm vào tim cậu rồi băm cậu thành thịt vụn!”
“Bản Đan Tôn phải vứt cậu vào trong lò, luyện thành đan dược, chia cho muôn người uống hết, khiến cậu vĩnh viễn không được siêu sinh!” Một vị lão tổ của Thái Cực Tông giận dữ nói.
“Hừ!” Một vị lão tổ của Thần Đạo Tông cũng đứng ra, thở hổn hển nói: “Bản Phù Tôn phải dùng thần phù Ba Mươi Sáu Thiên Canh xé nát thần hồn của cậu, khiến cậu vạn kiếp bất phục!”
"Ha ha ha!!!”
Chưởng giáo Vô Cực Tông cười như điên, nói: “Nghe thấy chưa Diệp Bắc Minh? Ba vị này là ba vị lão tổ tuổi tác cao nhất, thực lực mạnh nhất của Thánh Kiếm Tông, Thái Cực Tông và Thần Đạo Tông, đều là sơ kỳ đại thành của cảnh Hóa Thần. Một người Có thể đấu với một trăm Hóa Thần tiểu thành quân. Chỉ dựa vào ba vị đây thôi đã đủ khiến cậu chết không chỗ chôn rồi! Cộng thêm Lôi Tôn của tông tôi, thực lực còn áp đảo cả ba vị kia, là trung kỳ đại thành cảnh Hóa Thần, có thể điều khiển Cửu Thiên Thần Lôi, tiêu diệt tất cả yêu ma quỷ thần. Cậu có sợ hay không?
“Đáng sợ quá đi!”
Diệp Thiên vỗ vỗ ngực, nói: “Tôn này với tôn kia, nghe cứ như là vô địch thế gian, có thể thống trị vũ trụ vậy, dọa tôi sợ muốn chết rồi.”
Nói đến đây, Diệp Thiên VỖ VỖ đầu Bích Nhãn Kim Lân Thú, hỏi: “Bích Nhãn Kim Lân Thủ, mi Có sợ không?
“Tôn thượng, thuộc hạ cũng sợ ghế.” Bích Nhãn Kim Lân Thú nói: “Nếu ông tôi không nói những người này đều là Hóa Thần, tôn này tôn kia, thuộc hạ còn tưởng bọn họ là tiên tôn cảnh Thái Hư nữa đó. Suýt chút nữa thuộc hạ đã bị dọa tè ra rồi.”
Trong thế giới ngân hà ở trung tâm vũ trụ, người có thể xưng tôn phải là cảnh Thái Hư, cũng gọi là cảnh Độ Kiếp. Chỉ có đạt tới cảnh giới này, danh hiệu Quán Vũ Tiên Tôn mới có tư cách để xưng tôn.
Về phần Diệp Thiên, năm đó đã dùng thực lực đỉnh cao của cảnh Thiên Huyền, có thể quyết một trận phân cao thấp với tiên tôn nhập môn cảnh Thái Hư. Lúc đó, Diệp Thiên đã có tư cách xưng tôn rồi, cho nên từ trước Bích Nhãn Kim Lân Thủ đã đổi từ lúc trước gọi Diệp Thiên là vương thượng thành tổn thượng.
Trong thế giới ngân hà ở trung tâm vũ trụ, xưng hô rất nghiêm ngặt. Một tên Hóa Thần vớ vẩn cũng dám xưng tôn, chỉ cần truyền ra ngoài thì vừa ra khỏi cửa đã phải chết rồi.
Về chuyện Diệp Thiên xưng đế thì đó là sau khi thống trị thế giới ngân hà trung tâm vũ trụ, xây dựng nên quyền uy tối cao thì mới xưng là đế.
Ở thế giới đó, chỉ có tám người có tư cách xưng đế, Diệp Thiên là một trong số đó.
“Ha ha ha!!!”
Lúc này, thần tử Vô Cực Tông – Tô Tử Mặc - ở phía dưới ngẩng đầu lên cười lớn, nói: “Diệp Bắc Minh, cậu đã tiêu diệt Thái Cực Tông, Thánh Kiếm Tông, Thần Đạo Tông, có thể nói là tội nghiệt quá nặng. Nếu cậu sợ rồi thì mau quỳ xuống chịu chết đi. Nếu không, cậu nhất định sẽ chết rất thảm, rất khó coi!”
“Này đồ não tàn, ông không nghe ra được ý tứ trong lời nói của tôi sao?” Bích Nhãn Kim Lân Thú khó chịu nói: “Tôi nói rồi, tôi còn tưởng bọn họ là tiên tôn cảnh Thái Hư nên mới nói sợ. Chỉ một đám Hóa Thần mà cũng xưng tôn, ông cảm thấy tôi sẽ sợ sao?”
“Cảnh Thái Hư ư?”
Những Hóa Thần và đám nhân vật cấp cao của Vô Cực Tông bên dưới đều nhíu mày.
“Không biết cảnh Thái Hư là cái gì đúng không?”
Bích Nhãn Kim Lân Thú cười lạnh nói: “Nếu đã không biết thì tôi sẽ phổ cập kiến thức cho đám ếch ngồi đáy giếng các người vậy. Trên cảnh Hóa Thần là chân tiên cảnh Hợp Đạo, chỉ có thể xưng là bản tiên. Trên cảnh Hợp Đạo là tiên vương cảnh Thiên Huyền, chỉ có thể xưng là bản vương. Trên cảnh Thiên Huyền là tiên tôn cảnh Thái Hư, cũng gọi là tiên tôn cảnh Độ Kiếp, có thể xưng bản tôn. Độ kiếp thành công sẽ có thể chân chính vượt ra khỏi tam giới, không còn nằm trong ngũ hành, được gọi là Thái Ất Kim Tiên, có thể vào thiên đình, xếp vào hàng tiên. các người chỉ là một đám tu sĩ nhỏ bé mà tôn này tôn kia, không thấy nực cười sao? Đừng nói xưng tôn, cho dù có cho các người mấy chục vạn năm nữa cũng chưa chắc đã có tư cách xưng tiên đâu.”
Mọi người bị nói đến mức quay sang nhìn nhau mà á khẩu không nói nên lời.
Sao súc sinh này lại biết nhiều như vậy?
Trên Hóa Thần là chân tiên Hợp Đạo thì không sai, nhưng những thứ khác trong sách cổ đều không ghi chép. Làm sao con súc sinh này biết được?
Do nó bịa ra đúng không?
“Vậy Diệp Bắc Thần chỉ là một Nguyên Anh nhỏ nhoi, mi gọi hắn tôi là tôn thượng, không phải là nói hắn tôi càng không có tư cách xưng tôn sao?” Tô Tử Mặc nhảy ra kêu lên.
“Nói ông não tàn cũng là coi trọng ông rồi.” Bích Nhãn Kim Lân Thú nói: “Tôn thượng tôi đã từng là tiên đế thống trị tinh vực một phương, chân đạp lên tất cả tôn giả, gọi tôn thượng tôi cũng cảm thấy đã thiệt thòi cho tôn thượng rồi. Theo lý mà nói, tôi nên gọi ngài ấy là đế tôn mới đúng.”
“Bịa! Tên yêu nghiệt nhà mày tiếp tục bịa đi! Để xem mi còn có thể bịa ra cái gì được nữa.” Tô Tử Mặc la lên.
“Loại não tàn như ông, căn bản không có tư cách sống trên đời này.”
Giọng điệu của Bich Nhân Kim Lân Thú trở nên lạnh lùng, một mắt híp lại, một mắt mở to. Một giày cao
Một luồng sáng xnah lục bắn ra từ con mắt mở to kia, như đâm xuyên qua lớp cửa sổ giấy, xuyên thấu vào đại trận phòng ngự đã dựng lên từ trước của Thái Cực Tông, trực tiếp ép tới Tô Tử Mặc phía dưới.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!