Một kiếm này, Dương Tử Hi vì tự vệ dường như là bộc phát tất cả mọi tiềm năm, chém một đường ánh kiếm sáng chói trong không trung, như Trường Hồng Quán Nhật, một giây ngàn dặm, không đến không phẩy một giây đã trảm bay đầu thần tướng Thiên Ưng.
Ầm!
Một âm thanh thanh thúy dễ nghe vang lên.
Một giây sau!
Liền thấy từ người Thân Ưng thần tướng rơi ra mấy mảnh vỡ.
Ngay sau đó, một dòng máu kim tuyến từ trên trán thần tướng Thiên Ưng chảy xuống, chảy vào giữa lông màu, qua mũi, nhỏ giọt xuống.
"Cái này. . ."
Mọi người trên chiến hạm đều ngơ ngác,
thần tướng Thiên Ưng sờ lên mũi, thấy trên ngón tay mình dính đầy vết máu vàng óng, ánh mắt ông ta lập tức run lên. Một cơn giận ngập trời ngay lập tức bạo phát ra từ trên người ông ta, cả người hóa thành một tòa lửa, làm cho mọi người nhìn mà phát khiếp.
“Cô xong rồi.”
thần tướng Thiên Ưng híp híp mắt, giọng nói lạnh như băng: “Cô phát hủy một pháp bảo Cực Phẩm Nhị Đoạn Phòng của tôi, làm cho tôi bị thương, đã chạm vào giới hạn nhẫn nại cuối cùng của tôi, cho nên tôi quyết định sẽ không tha thứ cho cô.”
Lời vừa nói xong, ông ta xuất ra một đòn.
Ầm ầm!
Một con quyền ảnh to lớn giống như một trái đất cỡ nhỏ cuồng bạo xông ra ngoài, xông thẳng vào Dương Tử Hi.
"Phung phí của trời! Phung phí của trời quá!"
Đế tử nhìn đau lòng không thôi, thật vất vả mới tìm được một cô gái đẹp vừa với khẩu vị anh ta, kết quả là thần tướng Thiên Ưng lại muốn giết chết, với tu vi của thần tướng Thiên Ưng, anh ta biết, cô gái đẹp này không sống nổi.
Nhưng anh ta cũng không ngăn lại.
Làm một vị thần tướng, ông ta có vinh quang thuộc về riêng mình, không phải trên chiến trường mà bị thương là một chuyện vô cùng mất mặt.
Cho nên anh ta vẫn ủng hộ thần tướng Thiên Ưng rửa nhục.
Mà lúc này, Dương Tử Hi đối mặt với sự đột kích của một con quyền ảnh, cũng cảm nhận được sự chết chóc kính khủng bao phủ quanh thân mình, sắc mặt cô ta nghiêm trọng tới cực điểm.
"Lục La. Mau tránh ra!"
Việc đầu tiên cô ta nghĩ đến không phải là né tránh, mà là phất tay áo về phía Lục La, hất Lục La ra ngoài.
Đang đợi Cô suy nghĩ về chính mình, lúc muốn tránh đi thì đã không còn kịp nữa.
Oanh!
Một tiếng ầm vang trời phát ra.
Phốc! ! !
Dương Tử Hi va chạm với Tiên Phẩm Yêu thú, phun ra một dòng máu cầu vồng, cả người bay rớt ra ngoài, kiếm Trảm Tiên từ trên tay tróc ra, ngay cả một tiếng kêu thảm thiết cũng không phát ra được. Tu vi của cô chỉ là Nguyễn Anh cảnh nhập môn, làm sao có thể gánh được một đòn của tu sĩ Nguyên Anh Cảnh viên mãn, Nếu không phải vừa rồi ci thi triển ra Thánh Kiếm Quyết chiêu thức thứ ba trên không thì nghĩ cũng đừng nghĩ một kiếm có thể phá được pháp bảo trên người thần tướng Thiên Ưng, càng đừng mơ làm cho thần tướng Thiên Ưng bị thương.
“Chi!!!”
Lục La tê tâm liệt phế gào thét, cả người ngơ ngác, sắc mặt hoảng hốt, sợ hãi đến cực điểm,
“Thân người vẫn cứng lắm, đánh thế này không đánh bại được!”
Thấy chỉ bay ra ngoài, cũng không bị đánh bại, thần tướng Thiên Ưng nhíu nhíu mày, lại vỗ vỗ bàn tay.
Sau đó, một cái kiếm chỉ vạch xuất hiện, Trảm Tiên Kiếm trên tay Dương Tử Hí bay ra, phóng đến phía ông ta.
Một giây sau!
Ầm ầm!
Cự chưởng nghiền ép bay ngược về phía Dương Tử Hi, nghiện ép cô một trăm nghìn mát dưới mặt đất, phía trên là một tòa núi to lớn, ép ra một chưởng cảnh cực đại, dưới mấy nghìn mét sâu trong lòng đất, bụi đất tứ tung, toàn bộ Trái Đất cũng vì thế mà chìm xuống một mét.
“Chị!!!”
Mắt Lục La đều muốn rơi ra, cả người ngay lập tức bảo phát, vừa rơi nước mắt vừa ném ra những chương động trên mặt đất, lao tới.
“Đừng hòng chạy trốn!”
thần tướng Thiên Ưng kêu một tiếng, bàn tay lớn duỗi ra, một lực hấp dẫn kinh khủng đem Lục La Kim Đan Cảnh ngay lập tức hấp thụ lên tay, sao đó ném vào bên trong chiến hạm tinh không Trận Môn.
Sau đó, ông ta thu hồi pháp thân, đi vào Trận môn, nói ra: “Đế tử, tôi vốn định bắt cho người hai người đẹp để chơi đùa, nhưng cô gái áo tím kia không biết tốt xấu gì, dám ra tay với mạt tướng, mạt tướng thực sự nhẫn nhịn không được, chỉ có thể oanh sát cô ta.
"Không sao."
Đế tử khoát tay áo, nhìn thoáng Lục La ngã thất điên bát đảo trên mặt đất: “Cô gái này mặt dù không bằng cô gái áo tím nhưng mạnh hơn con gái Trái Đất nhiều, tôi thấy miễn cưỡng dùng tạm cũng được.”
Dứt lời, anh ta phân phó nói: “Dẫn cô gái này đi. Dọn dẹp tẩm cung cho tôi, chút nữa tôi sẽ đi sủng hạnh cô ấy.”
"Vâng! Đế tử!"
Lúc này liền có hai cái tu sĩ kéo Lục La vào cung điện trong chiến hạm.
"Hì!"
Lúc này, thần tướng Thiên Ưng đánh giá chiến lợi phẩm, hai mắt không khỏi tỏa sáng, vui vẻ nói: “Không ngờ đây lại là một thần binh Cực Phẩm Cửu Đoạn, toàn bộ Bắc Hàn có cực kì ít thần binh đẳng cấp Cực Phẩm cao như thế, xem ra pháp bảo Cực phẩm Nhị Đoạn của tôi bị hủy cũng đáng!”
"Hả! Cực phẩm cửu đoạn?"
Cho dù là Đế tử, cũng mặt lộ vẻ mặt kinh ngạc, vươn tay nói ra: "Lấy bản cung nhìn xem."
thần tướng Thiên Ưng đem trảm tiên kiếm giao cho Đế tử.
"Quả nhiên là cực phẩm cửu đoạn, so với Cực Phẩm Thất Đoạn tôi từng dùng con hơn mười đẳng cấp, không sai không sai!" Đế tử nhìn một lúc, mặt mũi hài lòng.
thần tướng Thiên Ưng lập tức cười hắc hắc nói: "Đế tử thích như thế, mạt tướng sẵn sàng tặng thanh kiếm này cho Đế tử.”
"Ha ha!"
Đế tử nghe xong vô cùn vui vẻ: “thần tướng Thiên Ưng quả nhiên không hổ là vị tướng mà tôi yêu thích, vậy bản cung sẽ chuyển giao Thiên Tà Kiếm của bản cung cho ông.”
Dứt lời, anh ta đem thần binh mình dùng giao cho thần tướng Thiên Ưng.
“Cảm ơn Đế Tử! Cảm ơn Đế Tử!”
thần tướng Thiên Ưng vô cùng vui vẻ.
Nhưng không ngờ, bởi vì thanh kiếm này, đã hủy hoại sinh mạng của người trên cả chiếc chiến hạm tinh không.
Lúc này, Giang Thành.
Một chiếc chiến hạm tinh không khổng lồ ngừng lại trên phế tích của Tuyết Thần Tông, bởi vì một cây cờ Xí viết bốn chữ “Tuyết Thần Nhất Hào” mà làm cho mấy trăm nghìn người Giang Thành vây xem.
“Chiếc chiến hạm tinh không này thật to lớn. So với Tuyết Thần Hào năm đó còn lớn hơn!”
Vẫn là đại sư Diệp Có bản lĩnh, lần trước bắt một chiếc, lần này lại bắt một chiếc, không biết lần này đại sư Diệp có giữ được chiếc này hay không, có vì trả thù mà bị phá hủy hay không.”
“Tôi đoán chứng chiếc Tuyết Thần Hào này so với chiếc trước có tuổi thọ ngắn hơn, không ngoài dự tính thì trong ba ngày chắc vì trả thù mà sẽ bị phá hủy.”
Vô số người vì đó mà bàn bạc ầm ĩ.
cùng lúc đó, trong chính điện Tuyết Thần Hào.
Diệp Thiên điều xong pháp trận của chiến chạm tinh không, đã nói hết chuyện của A Bảo và A Nhạc nói cho Tần Liên Tâm nghe, nghe xong Tần Liên Tâm vô cùn lo lắng.
“Diệp Thiên, anh có cách cứu con của chúng ta không? Em đã vài chục năm không có gặp con trai, em rất muốn gặp con chúng ta, ô ô,..."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!