“Ha ha! Hai chưởng tông trưởng lão, mời ngồi, mời ngồi!”
Lúc này trong chính điện có một chiếc Thiên Đế Hào, Lý Tu Nguyên chưởng tông trưởng lão của Thiên Đế Tông thấy chưởng tông trưởng lão của Thần Đế Tông và Huyền Đế Tông đi tới thì đứng dậy cười nhẹ nhàng đưa ta ra dấu xin mời.
Vốn dĩ ông ta còn đang lo lắng bây giờ hầu hết cao thủ của Thiên Đế Tông đều đã về Bắc Hàn, nếu như thực lực của Diệp Bắc Minh quá mạnh sẽ không chống đỡ được Diệp Bắc Minh, từ đó sẽ gây ra thảm họa hủy diệt phân môn cho nên vẫn luôn chậm chạp không xuất binh đi trả thù Diệp Bắc Minh.
Nhưng không ngờ Thiên Đế Hào bị chiếm giữ chưa được bao lâu đã truyền đến tin tức Thần Đế Hào cũng bị chiếm giữ, hơn nữa ngay cả đế tử của Thần Đế Tông cùng với ba thần tướng tất cả đều chết dưới móng vuốt của Diệp Bắc Minh.
Đế tử bị giết, đừng nói là phân giáo mà ngay cả tổng giáo ở Bắc Hàn cũng đều có cảnh người và thần cùng căm thù làm chấn động ở trong tông môn.
Chuyện này làm cho chưởng tông trưởng lão của Thiên Đế Tông mừng như điên, ông ta đang lo không có lý do để tìm hai thần tướng đến giúp đỡ tiêu diệt Diệp Bắc Minh, ông ta cũng sợ khi đến tìm họ giúp đỡ sẽ bị họ chế nhạo.
Bây giờ thì tốt rồi, đế tử của Thần Đế Tông bị giết như vậy sẽ dẫn phát sự tức giận của Thần Đế Tông, nên không cần ông ta phải lên tiếng Thần Đế Tông cũng sẽ chủ động lên tiếng đề nghị liên thủ với Thiên Đế Tông để tiêu diệt Diệp Bắc Minh.
Quả nhiên.
Không lâu sau khi tin tức về cái chết của đế tử của Thần Đế Tông truyền ra chưởng tông trưởng lão của Thần Đế Tông đã truyền âm cho ông ta đề nghị liên thủ với Thiên Đế Tông để tiêu diệt Diệp Bắc Minh.
Ông ta đương nhiên sẽ không chút do dự đồng ý.
Nhưng mà ông ta cũng rất xảo trá đưa ra truyền âm liên hợp cho Huyền Đế Tông đề nghị Huyền Đế Tông cùng tham gia tiêu diệt Diệp Bắc Minh.
Huyền Đế Tông cũng rất buồn phiền, vốn dĩ định bình chân như vại, quả thực lại bị hai phân tông Thiên Đế Tông và Thần Đế Tông bức ép.
Hết cách, Thiên Đế Tông có điểm yếu của Huyền Đế Tông ở trong tay là đế tử của Huyền Đế Tông đưa người phụ nữ của Diệp Bắc Minh về Bắc Hàn, nếu như không đồng ý thì Thiên Đế Tông sẽ truyền việc này ra ngoài dẫn Diệp Bắc Minh tới làm ầm ĩ Huyền Đế Tông.
Vì để tránh cho tai họa rơi xuống Huyền Đế Tông, rơi vào đường cùng đành phải đồng ý liên thủ với Thiên Đế Tông và Thần Đế Tông.
Lúc này mới có cảnh tam đại chưởng tông trưởng lão thần giáo bất hủ tề tụ cùng một chỗ.
“Diệp Bắc Minh này quả thực chết vạn lần cũng chưa đền hết tội!”
Chưởng tông trưởng lão của Thần Đế Tông ngồi xuống hung hăng hớp một ngụm rượu, không kiềm chế được sự tức giận nói: “Sao anh ta dám giết hại đế tử của tôi chứ, chẳng lẽ anh ta không biết giết hại đế tử của một tông cho dù đối với tông môn nào mà nói cũng là tội ác tày trời, người người có thể trừng phạt sao?”
“Tức chết tôi! Thật sự là tức chết tôi!”
“Đế tử bị giết, tổng giáo khẳng định đã thông qua thần bài vỡ vụn của đế tử biết được chuyện đế tử đã chết, nói không chừng Thần Đế Tông của ta đã hạ pháp chỉ cử đội quân đang trên đường tiến về Địa Cầu, một khi đội quân đến Địa Cầu thì cũng là lúc bắt tôi về tổng đàn để trị tội, đến lúc đó chưa kể tôi sẽ không đảm đương nổi chức chưởng tông trưởng lão, sau khi bị bắt về tổng đàn nói không chừng…”
“Ôi!”
Ông ta thở dài: “Tôi quả thực là quá oan uổng!”
“Ha ha!”
Lý Tu Nguyên cười nói: “Anh Huyền Đức đừng lo lắng, chúng ta tiêu diệt Diệp Bắc Minh trước, đợi đến khi tổng đàn cử người tới hỏi tội thì tôi sẽ giúp anh gỡ bỏ trách nhiệm nói Diệp Bắc Minh vô cùng hung ác, Thiên Đế Tông của tôi cũng bị anh ta giết không ít người, đế tử tông của anh bị giết đơn thuần là ngoài ý muốn, tôi nghĩ Thần Đế Tông nhiều lắm cũng chỉ thu lại chức chưởng tông trưởng lão của anh chứ sẽ không bắt anh phải đền mạng.”
“Đúng không anh Tử Phòng?”
Nói đến đây ông ta nhìn về phía Trương Tử Phòng chưởng tông trưởng lão của Huyền Đế Tông.
“Anh Tu Nguyên nói đúng, cùng lắm thì tôi cũng giúp anh Huyền Đức gỡ bỏ trách nhiệm nói tông của tôi cũng có thần tướng bị Diệp Bắc Minh giết chết, nói không chừng tâm lý của Thần Đế Tông cân bằng sẽ tha thứ cho anh.” Trương Tử Phòng nói.
“Vậy thì cảm ơn anh Tu Nguyên và anh Tử Phòng.”
Lúc này Vương Huyền Đức chương tông trưởng lão của Thần Đế Tông mới yên tâm hơn.
Lúc này Lý Tu Nguyên hỏi: “Anh Huyền Đức lúc đế tử tông của anh bị giết ở bên cạnh có mấy Hóa Thần?”
“Có một người thần tướng Vu Phi là Hóa Thần, hơn nữa chỉ mới là Hóa Thần nhập môn sơ kỳ.” Vương Huyền Đức nói.
Lý Tu Nguyên ồ lên nói với ý sâu xa: “Điều này nói rõ thực lực của Diệp Bắc Minh đã đạt tới Hóa Thần tiểu thành.”
“Tôi cũng phân tích như vậy.” Vương Huyền Đức nói: “Căn cứ vào tin tức mật ở Địa Cầu thì lúc thần tướng Vu Phi tế ra pháp thân thì Diệp Bắc Minh làm cho anh ta thu hồi pháp thân rồi cùng đi vào Thần Đế Hào, sau khi đi vào Diệp Bắc Minh bắt đầu đánh.”
“Bởi vậy tôi kết luận thực lực của Diệp Bắc Minh không thể giết chết thần tướng Vu Phi trong một giây nên sợ đánh ở bên ngoài thì sẽ bị vạ lây, vì vậy mới dùng thủ đoạn vào bên trong Thần Đế Hào mới bắt đầu đánh, CÓ pháp trận che chở thì sẽ không gây tai họa cho người của Giang Thành.”
“Vì vậy tu vi của anh ta tuyệt đối sẽ không thể vượt qua Hóa Thần đại thành, nếu không hoàn toàn không cần phải vào pháp trận mà có thể nhẹ nhõm giết chết thần tướng Vu Phi ở bên ngoài mà không vạ lây tới người khác.”
“Có lý.”
Lý Tu Nguyên gật đầu. “Không phải nói mười năm trước Diệp Bắc Minh mới chỉ thành công vào Kim Đan sao, tại sao chỉ mới hơn mười năm anh ta lại Có thể phá hai cảnh giới lớn tu vi đạt tới Hóa Thần tiểu thành?” Trương Tử Phòng nhíu mày không hiểu.
“Tôi cảm thấy anh ta khẳng định thu hoạch được cơ duyên lớn ở trong Thiên Hoang.” Lý Tu Nguyên nói.
Ông ta vừa mới dứt lời thì Vương Huyền Đức và Trương Tử Phòng nhìn nhau.
Phán đoán này vô cùng có lý.
“Vậy chẳng lẽ chúng ta có thể bắt sống anh ta rồi hỏi xem cơ duyên ở đâu sao?” Tim Trương Tử Phòng đập thình thịch, cơ duyên có thể tăng liên tục lên hai cảnh giới lớn đối với tu sĩ mà nói tiết kiệm được mấy chục nghìn năm, thậm chí một trăm nghìn năm tu luyện.
“Tôi đang có ý này!”
Lý Tu Nguyên cười nói: “Nhưng mà nếu như muốn bắt sống thì thực lực của chúng ta chắc canh sẽ nghiền ép Diệp Bắc Minh, tông của tôi có năm Hóa Thần trong đó tôi là người có thực lực mạnh nhất là Hóa Thần đại thành, tông của hai người thì sao?”
“Tông của tôi có Hóa Thần trong đó tôi có thực lực mạnh nhất là Hóa Thần đỉnh phong, một người đại thành, hai người tiểu thành còn lại đều là nhập môn.” Vương Huyền Đức nói.
“Tông của tôi có bảy Hóa Thần trong đó thực lực của tôi mạnh nhất là Hóa Thần đại thành, có một đại thành, một tiểu thành, còn lại đều là nhập môn.” Trương Tử Phòng nói.
“Vậy thì đủ rồi.”
Lý Tu Nguyên vui mừng đứng dậy nói: “Một đỉnh phong, bốn đại thành, năm tiểu thành, mười nhập môn, đội hình lớn như thế hoàn toàn đủ để đối phó với Diệp Bắc Minh!”
“Khẳng định đủ!”
“Dư sức để bắt sống!”
Vương Huyền Đức và Trương Tử Phòng cũng đứng dậy nói.
“Vậy chúng ta hãy truyền tin tức tiến đánh về Giang Thành để bắt sống Diệp Bắc Minh!” Lý Tu Nguyên đề nghị.
“Được!”
Vương Huyền Đức và Trương Tử Phòng gật đầu rồi quay về chiến hạm Tinh Không của mình.
Tám chiếc chiến hạm Tinh Không chậm rãi chạy về phía Giang Thành.
......
Mà lúc này, trên chiến hạm Tinh Không Tuyết Thần số một.
Diệp Thiên đã đưa Lục La trở về chiến hạm đồng thời Lục La cũng kể về cái chết của Dương Tử Hi, sau khi Tần Liên Tâm, Thần Diệp Hy, Đóa Đóa biết chuyện này thì đều rơi vào trạng thái đau buồn.
Đặc biệt là Đóa Đóa khóc như mưa.
Cô bé còn nhớ rõ lúc bị kẻ thù đâm xuyên lồng ngực trong hang Vạn Yêu khi nhìn thấy Dương Tử Hi đến trong lòng có sự cảm động khó có thể nói nên lời.
Bây giờ chị gái áo tím của cô bé bị người xấu giết chết nhưng cô bé không thể cứu chị gái áo tím nên chỉ có mình cô bé biết trong lòng cảm thấy tự trách như thế nào.
“Cha, con muốn đến nơi mà chị gái áo tím bị giết lấy một đất vàng về để xây mộ cho chị gái áo tím.”
Đôi mắt đẹp của Đóa Đóa sưng đỏ nghẹn ngào nói với Diệp Thiên.
“Được, cha dẫn con đi.”
Con gái là Thất Khiếu Linh Lung Tâm nên biết cảm ơn nhiều nhất, vì vậy Diệp Thiên đương nhiên không thể phụ lòng biết ơn của con gái nên ôm vai con gái vừa an ủi cô bé vừa đi ra ngoài.
“Tông chủ, tổng quản Giang của đại nội tới!”
Vừa đi ra chính điện đã có đệ tử dẫn theo một ông già mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đi tới.
Diệp Thiên nhìn về phía ông già mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn nhíu mày: “Tổng quản Giang, sao ông lại tới đây?”
“Không phải bởi vì anh gây ra tai họa lớn sao!”
Tổng quản Giang thở phì phò nói.
“Tôi gây ra tai họa lớn?” Diệp Thiên nhíu mày lộ vẻ không hiểu.
“Anh vừa về đến đã giết này giết kia, mặc dù đối với anh mà nói chỉ là tồn tại giống như sâu kiến nhưng Thiên Đế Tông cũng không dễ trêu như vậy.”
“Tôi vừa mới lái chuyên cơ đến Giang Thành đã nhận được tình báo anh giết chết đế tử của Thần Đế Tông, bây giờ tam đại thần giáo bất hủ dốc hết sức lực đem tất cả chiến hạm Tinh Không bắn tới, tất cả đang ở trên bầu trời của Giang Thành đoán chừng đã trên đường đến Giang Thành rồi.”
“Tôi không cần biết anh có đánh được họ hay không, tôi chỉ quan tâm nếu như anh và họ đánh nhau thì sẽ mang đến tai họa tàn khốc cho Giang Thành, thậm chí nước Hải Nam và cả thế giới.”
“Vì vậy lần này tôi tới đây là hy vọng anh nhanh chóng lái chiến hạm đi dẫn kẻ thù tới Thiên Hoang hoặc là những tinh cầu khác để đánh, đánh xong thì anh hãy trở về chứ tuyệt đối đừng đánh ở Địa Cầu, Địa Cầu không chịu được trận đánh nhau này của các anh!”
Tổng Quản Giang nói một hơi ra với dáng vẻ lo lắng.
Diệp Thiên nghe vậy thì cảm thấy những lời mà Tổng Quản Giang nói không phải không có lý.
Địa Cầu quá nhỏ, một khi ở Địa Cầu xảy ra trận chiến của các cao thủ Hóa Thần thì anh sẽ phá vỡ tinh hà chỉ trong một chiêu nên sẽ tạo ra lỗ hổng lớn trên Địa Cầu, người chết và bị thương sẽ rất nghiêm trọng.
Hơn nữa người ở trên Địa Cầu đều là người bình thường nên rất dễ bị đánh chết chỉ trong một chiêu.
Nói tóm lại nếu như xảy ra trận chiến với chủ lực của tam đại thần giáo bất hủ đối với địa cầu mà nói quả thực rất có tính hủy diệt, CÓ khi có thể đánh đến nỗi Địa Cầu sẽ quay về thời kỳ đồ đá.
“Nhanh lại chiến hạm đi chỗ khác, dựa vào vận tốc của chiến hạm Tinh Không chưa đến mấy phút tâm chiếc chiến hạm Tinh Không của kẻ thù sẽ đến Giang Thành, đến lúc đó pháo Tịch Lịch bắn một phát thì cả thành Giang Thành cùng với tất cả thành phố ở xung quanh đều sẽ bị hủy hoại trong chốc lát!”
Tổng Quản Giang nhanh chóng thúc giục.
Diệp Thiên khẽ gật đầu dặn dò: “Thông báo với phòng điều khiển cất cánh Tuyết Thần số một đến không trung cao mười nghìn mét chờ lệnh.
“Vâng! Tông chủ!”
Tuyết Thần số một nhanh chóng cất cánh nhưng còn chưa tới không trung cao mười nghìn mét.
Rầm rầm rầm!!!
Cơn mưa dày đặc của đạn Pháo Tịch Lịch đã bao phủ nó.
Chỉ thấy tám chiếc chiến hạm Tinh Không rào rạt đến, không nói gì trực tiếp nổ súng.
“Xong rồi!”. Nhìn thấy mưa đạn bao trùm vẻ mặt Giang Sơn như khóc tang, đáy mắt như đám tro tàn.
Trái lại Diệp Thiên rất bình tĩnh nói “Lái Tuyết Thần số một lên trên với tốc độ cao nhất, chuyển chiến trường tới mặt trăng đi.”
Giọng nói của anh nhanh chóng truyền vào phòng điều khiển, Tuyết Thần số một lập tức bay lên cao với tốc độ cao nhất, mưa đạn của pháo Tịch Lịch lướt qua Tuyết Thần số một đánh vào Thái Bình Dương gây ra sóng thần.
"Ha ha!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!