“Chúc mừng Diệp Bắc Minh thượng tiên chiến thắng ma chướng, đây là may mắn của Diệp Bắc Minh, may mắn của Bắc Hàn, may mắn của chư thiên vạn giới!”
Cửu trưởng lão của Huyền Đế Tông vừa đến, đã mặt mày tươi cười kính bái chúc mừng.
Ông ta vui muốn điên rồi.
Bởi vì Diệp Thiên thoát khỏi được ma chướng, Bắc Hàn cũng sẽ không có nguy hiểm bị diệt vong, mà hôm nay Thiên Đế Tông và Thần Đế Tông đều đã diệt vong, làm người hợp tác với Diệp Thiên, thần giáo bất diệt duy nhất của Bắc Hàn hiện nay, thống trị Bắc Hàn đã là việc nước chảy thành sông rồi.
Mà tất cả chỗ này, đều là Diệp Bắc Minh cho, sao ông có thể không vui cho được?
“Chúc mừng Diệp Bắc Minh thượng tiên chiến thắng ma chướng, đây là may mắn của Diệp Bắc Minh, may mắn của Bắc Hàn, may mắn của chư thiên vạn giới!”
Toàn bộ tu sĩ trong thành cũng đều không hẹn mà cùng nhau kính bái chúc mừng.
Sở dĩ bọn họ kính bái chúc mừng, chính là vì Diệp Bắc Minh thoát khỏi ma chướng, bọn họ không cần phải trôi dạt khắp nơi, càng không cần phải thấp thỏm sống qua ngày.
Tuy rằng bọn họ cảm thấy bất mãn với Diệp Thiên vì khiến khắp thành trì toàn là phế tích, nhưng ở trước mặt kẻ mạnh, nói điều vui không nói điều buồn, đây là truyền thống của tu sĩ.
Đối mặt với những người ùn ùn kéo đến nói chúc mừng, Diệp Thiên khoát tay áo, ra ý là giải tán đi.
Con gái bảo bối vì anh mà rơi vào hôn mê, anh không vui nổi.
“Tất cả giải tán đi, giải tán đi. Đi thông báo cho người chạy trốn quay lại, lan truyền thông tin Diệp Bắc Minh thượng tiên chiến thắng ma chướng, để người ở khắp Bắc Hàn không phải khủng hoảng.”
Cửu trưởng lão nhìn xung quang toàn trường rồi nói.
“Vâng!”
Một đám tu sĩ tản hết đi, chỉ còn lại có Cửu trưởng lão và Ngô Cẩm Trình, cũng với một vài cao tăng của Thông Thiên Lâu còn ở lại.
Lúc này, Ngô Cẩm Trình đi đến trước mặt Thẩm An Kỳ, dò hỏi: “An Kỳ, cô không sao chứ?”
“Tôi không sao.”
Thẩm An Kỳ lắc đầu, vì để tránh cho Diệp Thiên hiểu lầm, cô giới thiệu với Diệp Thiên: “Diệp Thiên, cậu ta chính là đế tử của Huyền Đế Tông, Ngô Cẩm Trình.”
Diệp Thiên ồ một tiếng, nhìn về Ngô Cẩm Trình rồi hỏi: “Người của các cậu, xử xong Thần Đế Tông chưa?”
“Xử xong rồi.” Ngô Cẩm Trình nói: “Tám phần cao thủ của Thần Đế Tông đều sang bên Thiên Đế Tông để mai phục anh, Huyền Đế của bên tôi dẫn toàn bộ cao thủ của Huyền Đế Tông đi qua đó, san bằng Thần Đế Tông một cách rất nhẹ nhàng.”
Diệp Thiên gật đầu, coi như là thỏa mãn với kết quả này, bèn thay đổi trọng tâm câu chuyện, nói: “An Kỳ cũng đã nói với tôi rồi, mạng của cô ấy do cậu cứu về, mà cậu cũng rất chính trực, chưa từng có hành động quấy rối cô ấy.”
“Muốn được thưởng gì thì nói đi, ngoại trừ việc đưa An Kỳ cho cậu, còn đâu cứ nói. Chỉ cần tôi có thể cho, thì sẽ thỏa mãn cậu.”
Ngô Cẩm Trình cười: “Ngoại trừ An Kỳ, tôi không muốn gì cả, nhưng tôi biết, có vài người, bất kể tôi có thành tâm thế nào, cuối cùng vẫn không có được. Cho nên tôi chỉ hi vọng anh, chăm sóc tốt An Kỳ, đừng để cô ấy cảm thấy cô đơn, như vậy là sự báo đáp tốt nhất đối với tôi rồi.”
Thẩm An Kỳ nghe được rất cảm động.
Diệp Thiên im lặng chưa trả lời.
Anh chỉ có một mình, không thể phân làm ba, không làm được việc không để An Kỳ cảm thấy cô đơn, bởi vì trọng tâm của cô ấy luôn đặt trên người Tần Liên Tâm.
Một bát nước không ai có thể chia đều, thần tiên cũng không ngoại lệ.
“Tôi vẫn nên trao thưởng cho cậu vậy.”
Diệp Thiên không muốn dễ dàng đồng ý việc mình không làm được, bèn cầm mấy viên đạo thể đan đưa cho Ngô Cẩm Trình: “Ăn mấy viên đan dược này, cậu sẽ có đạo thể, phòng ngự sẽ cao hơn gấp trăm lần so với hiện tại.”
Ngô Cẩm Trình không cầm, đang định nói gì đó, Thẩm An Kỳ lập tức ngăn cản cậu, bảo rằng: “Diệp Thiên phải tu luyện, không thể ngày nào cũng ở bên cạnh tôi được, không làm được việc không để tôi cảm thấy cô đơn như lời cậu nói, thật ra tôi không có mấy cái này, cũng sẽ không cảm thấy cô đơn. Do cậu nghĩ nhiều rồi, nhưng tâm ý của cậu tôi xin nhận, phần thưởng của Diệp Thiên đưa cậu, thì cậu nhận lấy đi.”
Nói xong, cô cầm mấy viên đan dược từ trong tay Diệp Thiên đưa cho Ngô Cẩm Trình, rồi lại nói: “Nơi này có Thông Thiên Lâu đúng chứ? Con gái của tôi bị thương hôn mê, cần chữa trị, nếu có thì dẫn chúng tôi qua đó ở trước đi, không có thì thôi vậy.”
“Có, đi theo tôi.”
Ngô Cẩm Trình nhận lấy đan dược Thẩm An Kỳ đưa cho cậu, lập tức đi phía trước dẫn đường.
Cậu biết con gái mà Thẩm An Kỳ nói không phải do cô ấy sinh, mà là do vợ cả của Diệp Bắc Minh sinh.
Rất nhanh đã đến Thông Thiên Lâu, Đóa Đóa được sắp xếp ở trong một gian phòng chữ Thiên, Diệp Thiên bảo Thẩm An Kỳ thay đồ cho Đóa Đóa, làm sạch các vết máu trên người, giao phó xong mấy việc này, anh liền dẫn hai đứa con trai đi bắt luyện chế thuốc cửu chuyển hoàn hồn đan.
Mà lúc này, chân tiên hợp đạo cảnh Huyền Thanh lão tổ bị Diệp Bắc Minh giết chết, Diệp Bắc Minh thoát khỏi ma chướng khôi phục bình thường, Thiên Đế Tông và Thần Đế Tông chính thức bị diệt. Mấy tin tức này lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, truyền đi khắp Bắc Hàn, khiến cho khắp nơi rúng động.
“Quá đáng sợ, năm năm trước, Diệp Bắc Minh bị cả Bắc Hàn phát lệnh truy nã, ai mà ngờ được năm năm sau cậu ta sẽ lật ngược tình thế, tiêu diệt được hai thần giáo lớn bất diệt là Thiên Đế Tông và Thần Đế Tông chứ?”
“Chân tiên bị giết, hai thần giáo lớn bất diệt bị hủy diệt, hơn một nghìn hóa thần ngã xuống, vô số nguyên anh và kim đan tử vong, Bắc Hàn trải qua một kiếp này, thậm chí lùi ngược về ba trăm nghìn năm, cũng may Diệp Bắc Minh thoát khỏi ma chướng, nếu không Bắc Hàn cũng có thể biến thành một tinh cầu ma nguy hiểm.”
“Dù cho thoát khỏi ma chướng, Diệp Bắc Minh cũng không phải là người, cậu ta chỉ là một thứ ma quỷ. Tinh cầu Bắc Hàn cũng coi như bị cậu ta phá hủy rồi, thật đúng là nghiệp chướng, cũng trách Thiên Đế Tông, đừng bắt con trai của cậu ta, thì hiện tại cũng sẽ không thành ra như vâỵ?”
“…”
Vô số người Bắc Hàn vì vậy mà thấy phẫn nộ.
“Diệt rồi tốt quá! Không có Thiên Đế Tông, sau này nhà chúng ta lại có thể phát triển tốt hơn ở trung tâm đại lục, có thể thu được nhiều tài nguyên tu luyện hơn để tu luyện, cũng không cần xem sắc mặt của Thiên Đế Tông nữa!”
“Mẹ nó chứ, mấy nghìn năm trời phải chịu chèn ép của Thần Đế Tông, cuối cùng cũng bị diệt rồi. Sau này chúng ta có thể thoải mái làm ăn!”
“Thiếu đi hai thần giáo lớn bất diệt, sau này tài nguyên tu luyện trên thị trường sẽ càng ngày càng nhiều. Như này đối với việc thăng cấp của tu sĩ chúng ta có sợ hỗ trợ rất lớn, có thể nói là một chuyện khiến cho người ta vui mừng!”
“…”
Cũng có vô số người vì thế mà phấn chấn.
Cách nghĩ của mỗi người không giống nhau, trong lúc nhất thời cái gì cũng nói, nhìn chung cả Bắc Hàn, đều đang công khai bàn luận chuyện này.
Ngày thứ hai, Diệp Thiên đã luyện xong cửu chuyển hoàn hồn đan.
Có lò luyện đan tiên phẩm, tốc độ luyện đan đã nhanh hơn rất nhiều, chất lượng cũng tăng lên nhiều, Đóa Đóa sau khi uống vào mấy phút, đã mở được mắt ra.
“Đóa Đóa đã tỉnh rồi.”
Thấy con bé mở mắt, Diệp Thiên lập tức lộ ra nụ cười thương yêu.
“Bố!”
Đóa Đóa rất vui, còn có thể nhìn thấy bố, đã ngồi dậy ngay lập tức, nhào thẳng vào trong lòng Diệp Thiên, tựa đầu vào ngực anh.
Vẫn có thể cảm nhận được cái ôm ấm áp của bố, thật tốt!
Tối qua, lúc mũi kiếm chém xuống nó, thật sự nó rất sợ, bởi vì nó không thể rời bỏ được ba và mẹ.
Cũng may vẫn có thể nhìn thấy.
Diệp Thiên ôm chặt lấy Đóa Đóa. Cưng chiều xoa đầu cô bé, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Tối hôm qua ba cũng bị con dọa sợ, sao con không nghe lời bố, lại đi nghe lời con súc sinh Thú Kim Lân mắt xanh đó? Con không phải là bố, nếu chết thì thực sự sẽ chấm hết.”
Đóa Đóa tuy cũng tu luyện đến được tạo hóa quyết. Nhưng không có tu luyện đến thái hư cảnh, thần hồn vẫn chưa đủ mạnh, chết rồi cũng sẽ chấm hết.
Mà Diệp Thiên không giống vậy, tu luyện đến mãn cấp, thần hồn vô cùng mạnh, không chết mà bất diệt.
“Đóa Đóa lúc đó nghĩ là, Đóa Đóa không còn, ba mẹ cùng lắm là đau lòng một thời gian, đợi khi sinh thêm em gái nữa, ba mẹ sẽ đặt nỗi nhớ về Đóa Đóa lên người em gái. Cũng sẽ có thể xóa đi được niềm đau về Đóa Đóa, nhà chúng ta vẫn có thể hoàn chỉnh, nhưng nếu ba không còn, nhà chúng ta cũng sẽ không còn. Cho nên hi sinh mình Đóa Đóa, có thể đổi được hạnh phúc của nhà chúng ta, Đóa Đóa cảm thấy rất có ý nghĩa, nên đã nghe lời của ông Kim.” Đóa Đóa nói.
Diệp Thiên nghe xong, hai mắt ầng ậng nước mắt vì cảm động, càng thêm cưng chiều đứa con gái này, thật không ngoa là đứa con gái ngoan của bố.
Đóa Đóa cười hì hì: “Ba đừng trách ông Kim nhé, nếu không có chủ kiến cra ông Kim, nói không chừng bây giờ đã không ổn rồi.”
“Ừ… ba nghe Đóa Đóa.”
Diệp Thiên cười hề hề, cũng không dám nói chính mình đánh Thú Kim Lân mắt xanh như đánh chó, sợ con gái trách cứ anh.
Sau khi hai ba con hàn huyên cùng nhau, Đóa Đóa bỗng nở nụ cười nói: “Bố, chúng ta về nhà đi, chắc chắn mẹ cũng lo lắng lắm rồi, chúng ta đưa anh trở về, nhất định mẹ sẽ cực kỳ vui vẻ.”
Diệp Thiên gật đầu: “Thêm hai hôm nữa, Đóa Đóa khỏe hẳn, chúng ta sẽ về nhà.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!