“Ngọc Long thần tử, là như vầy!”
Thiên Hải Thần Tướng mang chuyện trên Chiến hạm tinh không, chắp tay nói,“Tên đó có một cái lò đan, khả năng phòng thủ rất cao. Anh ta và cô Ngụy đang trốn trong đó. Kim Sơn thần tướng và tôi lao lực chín trâu hai hổ, hết cạy lên, rồi đến đập vỡ, dùng hết các phương pháp khác nhau cũng không mở được lò đan.
"Vì vậy Kim Sơn thần tướng mới đề nghị, để tôi trở lại báo tin, dẫn mọi người qua, Kim Sơn thần tướng nói ông ấy không tin rằng nếu thêm Tam trưởng lão cùng tất cả tướng sĩ, vẫn sẽ không thể mở được lò đan kia."
Ngọc Long thần tử nghe vậy, sắc mặt đột nhiên đại biến: “Ông nói tên đó cùng cô Ngụy trốn vào trong lò đan, thậm chí còn không thể mở được lò đan?"
"Đúng vậy, thần tử." Thiên Hải Thần Tướng gật đầu.
"Vậy ông có nhìn thấy hai người họ làm gì trong đó không?" Ngọc Long thần tử hỏi.
“Không thể nhìn thấy.”
“Vậy ông có nghe thấy động tĩnh gì trong đó không?”
“Có.” Thiên Hải Thần Tướng gật đầu.
“Nghe được tiếng gì vậy?” Ngọc Long thần tử vội hỏi.
Thiên Hải Thần Tướng vỗ tay.
Ba Ba! ! !
“Khốn kiếp!”
Nghe thấy âm thanh này Ngọc Long thần tử liền liên tưởng đến âm thanh kia, lập tức nổ tung: “Cuối cùng vẫn là chậm một bước, để cho tên chó chết kia làm hại cô Ngụy rồi! Thật là tức chết tôi rồi! Tức chết tôi rồi!!"
"Lập tức khởi động Chiến hạm tinh không cho bản cung. Đi về phía Tử Tiêu Tinh!"
Cũng không đợi anh ta dứt lời, đã có người hét lên: "Thần Tử anh xem, Ngụy tổng quản mang theo cô Ngụy trở về rồi!"
Ngọc Long thần tử nghe vậy liền quay sang nhìn thấy Ngụy Hoài dẫn Ngụy Ánh trở về.
"Kỳ lạ, Kim Sơn thần tướng vì sao không trở về? Còn tên kia nữa, tại sao Ngụy Hoài lại không đem theo cậu ta về cùng?”
Tam trưởng lão nhất thời cau mày, trong lòng mơ hồ hiện lên một dự cảm chẳng lành.
“Không ổn!”
Thiên Hải Thần Tướng giả bộ kinh ngạc: “Kim Sơn thần tướng, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện, tên kia, có phải là đã ăn được cô Ngụy nên mới không giết Ngụy tổng quản?”
“Có khả năng này!”
Sắc mặt tam trưởng lão đột nhiên thay đổi.
Mà lúc này, Ngụy Hoài và Ngụy Ánh đã đáp xuống trạm trung chuyển.
“Đi xuống, hỏi thăm chút thử xem.” Ngọc Long thần tử nói.
Chẳng mấy chốc, một nhóm người rời Chiến hạm tinh không, dừng ở bên ngoài cổng trạm trung chuyển.
“Ngụy Tổng quản, hai cha con ông trở về rồi, vậy Kim Sơn thần tướng đâu?” Thiên Hải Thần Tướng hỏi trước.
"Kim Sơn thần tướng ông ta..." Ngụy Hoài khó có thể cất lời, nhưng cuối cùng vẫn phun ra hai chữ:
"Chết rồi!"
"Cái gì! Kim Sơn thần tướng đã chết?"
Mọi người khiếp sợ không thôi.
“Sao lại chết?”Tam trưởng lão lập tức hỏi.
“Tức chết tôi!” Ngụy Hoài đột nhiên tức giận thở phì phì nói: “Tên kia nhốt con gái tôi vào trong lò đan. Hai vị thần tướng và tôi gọi cả nửa ngày, cậu ta cũng không mở. Thiên Hải Thần Tướng trở về tìm người giúp đỡ. Không bao lâu sau cậu ta chạy ra ngoài, và đánh úp giết chết Kim Sơn thần tướng."
"Tôi muốn trả thù cho Kim Sơn thần tướng, nhưng tôi không thể đánh bại cậu ta. Có thể là vì nể mặt con gái tôi. Cậu ta không giết tôi, sau đó tôi mới dẫn con gái của tôi trở về báo tin."
"Đáng hận! Quá ghê tởm!"
Nghe Ngụy Hoài nói xong, tất cả mọi người đều hận Diệp Thiên đến nghiến răng nghiến lợi.
Tam trưởng lão càng tức sùi bọt mép, từ trong kẽ răng bật ra một câu: “Thần Tử, các cậu ở đây chờ tôi, tôi sẽ đi chém đầu chó của tên đó!”
Nói xong liền hóa thành một đạo quang vọt đi.
“Tam trưởng lão, chờ một chút!”
Ngụy Ánh vội vàng gọi lại: "Sự việc xảy ra ở nơi cách đây mấy ngàn cây số, hơn nữa lúc chúng tôi trở về thì cậu ta đã rời đi rồi.”
“Bây giờ ông xuất phát, cậu ta đã bay được hơn cả triệu cây số rồi. Hơn nữa cậu ta có thể giết chết Kim Sơn thần tướng, điều đó có thể chứng minh rằng cậu ta cũng là hợp đạo chân tiên."
"Các người đều là hợp đạo chân tiên, tốc độ như nhau. Bây giờ đuổi theo căn bản là đuổi không kịp anh ta. Ngộ nhỡ tiên vương trở về, ông lại không ở đây, tiên vương sẽ cảm thấy Âm Dương giáo không cho ông ta mặt mũi, mới phái các thần tử đón tiếp, ông ta nhất định sẽ lựa chọn không đi."
"Cho nên tam trưởng lão nhất định phải lấy đại cục làm trọng, trước mắt việc chờ nghênh đón tiên vương quan trọng hơn, không nên vì lãng phí thời gian truy bắt tên đào phạm mà bỏ lỡ việc nghênh đón tiên vương, giáo chủ trách tội xuống, tam trưởng lão có thể chịu trách nhiệm nổi không?"
Nghe vậy tam trưởng lão cảm thấy lời này rất hợp lý. Không thể vì nóng vội xúc động nhất thời mà phá hủy việc đại sự nghênh đón tiên vương.
Thế là, ông ta liền lui trở về.
Phào!
Ngụy Ánh thở ra một hơi.
Cuối cùng, cũng có thể giũ chân Tam trưởng lão lại, tranh thủ thêm chút thời gian cho Diệp Thiên trốn thoát, cô tin rằng Diệp Thiên sẽ không ngu ngốc đến mức tự chui đầu vào lưới, nhất định sẽ đi thẳng về phía bắc dọc theo thiên lộ đến tử tiêu tinh.
Bởi vì chân tiên, không có kẻ ngốc!
“Tất cả đều là do cô!”
Lúc này, Ngọc Long thần tử gầm lên với Ngụy Ánh: “Nếu không phải cô từ chối cùng bản cung uống rượu, mà lại đi uống rượu với tên móng heo kia thì sẽ hại Âm Dương thần giáo của tôi tổn thất một vị chân tiên hợp đạo tiểu thành sao?"
Việc anh ta cần làm nhất lúc này chính là tìm một người chịu trách nhiệm, nếu không những người đồng hành trở về thông báo Kim Sơn thần tướng đã bị thần tử này hại chết. Đến lúc đó giáo chủ dưới cơn giận dữ, danh thần tử này của anh ta không bị phế bỏ thì cũng sẽ chịu trừng phạt nghiêm trọng.
Người trực tiếp chịu trách nhiệm là Ngụy Ánh!
Dù sao thì cô ta cũng đã bị đè rồi, anh ta cũng không muốn cô ta nữa, vì vậy lấy cô ta làm người chịu tội thay. Giải vây giúp anh ta khỏi phải chịu đội, đồng thời cũng đòi lại một cái công đạo cho Kim Sơn thần tướng, cho Âm dương giáo một lời giải thích.
"Đúng vậy, tất cả đều là lỗi của tôi. Thần tử muốn trừng phạt tôi thế nào thì trực tiếp hạ lệnh đi, tôi sẽ không nói một lời nào cả!"
Thái độ của Ngụy Ánh kiên định dị thường.
Cô biết rằng mình phải chết, thì cha và Diệp Thiên mới được an toàn.
“Tôi muốn tiện nhân cô phải đền mạng cho Kim Sơn thần tướng!” Thần Tử dữ tợn gào lên.
“Không được!”
Ngụy Hoài lập tức đứng lên nói: “Thần tử, cậu quá đáng rồi đấy, Ngụy Ánh nhà tôi có lỗi, nhưng không phải là tội chết, Kim Sơn thần tướng lại càng không phải là bị con bé hại chết!”
“Chính là do cô ta hại chết! Cô ta phải đền mạng cho Kim Sơn thần tướng!” Thần tử quát lên.
Ngụy Hoài tức giận đến phát run, lúc này cũng bất chấp tất cả. Tức giận chỉ tay vào Ngọc Long thần tử lớn tiếng quát lên: "Chính cậu mới là người hại chết ông ta. Con gái tôi ra quy định muốn uống rượu với con bé thì một ly ba ngàn. Cậu không muốn tiêu tiền. Diệp Thiên người ta sẵn sàng tiêu tiền, hơn nữa còn bỏ ra chín ngàn tỷ, Ánh Nhi nhà tôi có thể không uống rượu với cậu ta sao?"
"Ánh uống say, cũng thích Diệp Thiên, muốn Diệp Thiên đưa con bé vào phòng để yêu thương. Có sai không? Ánh nhà tôi còn không thể thích một người sao?"
"Còn cậu thì sao? Vì ham muốn ích kỷ của bản thân. Đòi Diệp Thiên buông con gái tôi ra để cậu đến, Diệp Thiên không buông, cậu lại quay sang trở mặt với cậu ta, tôi hỏi cậu, cậu có tư cách gì mà trở mặt với cậu ta, con gái tôi là người phụ nữ của cậu sao?"
"Ngụy Hoài, ông... " Ngọc Long thần tử tức run cả người, hai mắt đỏ đến mức có thể phun máu.
Ngụy Ánh thấy thế sợ hãi, vội vàng khóc hô lên: "Bố, người đừng nói nữa, đều là do con gái sai, con xin bố, bố đừng nói nữa."
"Không được, bố không thể để con trở thành vật thế tội thay được."
Thái độ Ngụy Hoài cứng rắn dị thường, ông ta tiếp tục quở trách Ngọc Long thần tử: "Diệp Thiên mang Ánh đi cũng đã đi rồi. Tôi thân làm bố tìm con gái để trách móc là chuyện hiển nhiên. Cậu thì tính là cái thá gì, phái người cướp con gái tôi từ trên tay Diệp Thiên về, nghĩ muốn chơi con bé chứ gì?"
"Tôi nói cho cậu biết, nếu như không phải dục vọng chiếm hữu của cậu quá mạnh, cậu sẽ không trở mặt với Diệp Thiên. Cũng không phái Kim Sơn thần tướng đến giết Diệp Thiên, như vậy Kim Sơn thần tướng sẽ không phải chết!"
"Nói đến cùng, tất cả chuyện này là lỗi của cậu, không liên quan gì đến con gái tôi. Cậu nếu dám lấy con gái tôi ra làm vật chịu tội thay. Tôi sẽ đem chuyện này bẩm báo lên với ba vị giáo chủ, để cho ba vị giáo chủ phân xử xem Kim Sơn thần tướng chết rốt cuộc là lỗi của cậu hay là lỗi của con gái tôi!"
"Điên rồi! Ngụy tổng quản điên rồi!"
Những người xung quanh sau khi nghe Ngụy Hoài điên cuồng oanh tạc Ngọc Long thần tử tất cả đều cả kinh nghẹn họng nhìn trân trối. Đổ mồ hôi lạnh thay Ngụy tổng quản.
Ngụy Ánh tái mặt đi vì bị dọa sợ.
Mới chợt nhận ra rằng tình yêu của cha dành cho cô sâu sắc hơn gấp vạn lần so với cô tưởng tượng!
Vì cứu cô, cái mạng già này của cha cũng đã lấy ra cả rồi!
Trong lòng cảm động. Cô nhào vào vòng tay của bố, khóc không thành tiếng.
“Ánh đừng khóc, có bố ở đây, quyết sẽ không để cho bất cứ ai làm tổn thương con dù chỉ là một sợi tóc, ai muốn lấy mạng con, trước tiên phải bước qua xác của bố!” Ngụy Hoài nhìn thẳng vào Ngọc Long Thàn Tử, với thái độ kiên định mà lại quyết tuyệt dị thường.
"Ông... Ông..."
Ngọc Long thần tử tức giận suýt nữa ói ra máu, nhưng một câu để phản bác lại cũng không có.
“Ngụy Hoài, ông lấy đâu ra can đảm mà dám càn rỡ nói chuyện như vậy với Ngọc Long thần tử?” Tam trưởng lão lúc này lạnh giọng hỏi.
“Hừ!”
Ngụy Hoài hừ một tiếng: “Chỉ bằng tôi là đại tổng quản trạm trung chuyển do ba vị giáo chủ khâm định, muốn giết tôi và con gái tôi, phải được ba vị giáo chủ đồng ý, các người không đủ tư cách nói giết là giết!"
"Thế à?"
Tam trưởng lão chế nhạo: "Nếu như tôi phải giết thì sao?"
"Như vậy là vượt quyền, Càn Khôn giáo và Vô Cực giáo sẽ trách tội xuống, giáo chủ Âm dương giáo cũng sẽ khó mà bảo vệ được ông!” Ngụy Hoài khí phách nói.
“Ha ha ha!”
Tam trưởng lão ngửa đầu lên phá cười nói: “Ngụy Hoài ơi là Ngụy Hoài, ông vẫn là còn quá trẻ, ông cho rằng tôi sẽ để lại nhược điểm để cho ba vị giáo chủ kết tội tôi sao?”
“Ông có ý gì?" Ngụy Hoài hỏi.
Tam trưởng lão giễu cợt: "Chuyện đã đến mức này rồi. Tôi cũng chỉ có thể cùng ông xé rách mặt nạ, giết hết tất cả mọi người. Sau đó người của chúng tôi một tiếng thống nhất một lời, nói khi đến trạm trung chuyển thì trạm trung chuyển đã bị một mình Diệp Thiên tàn sát. Kim Sơn thần tướng xuất chiến chống lại Diệp Thiên, bị Diệp Thiên giết chết. Tôi cùng Diệp Thiên giao thủ không phân biệt cao thấp. Sau đó cậu ta bỏ chạy. Như vậy liệu ba vị giáo chủ có còn xử tội chúng tôi không?"
Lời vừa nói ra, toàn trường chấn kinh!
"Xong rồi! Lần này xong rồi! Bọn họ định giết chúng ta diệt khẩu!"
"Ngọc Long thần tử, Tam trưởng lão, tha cho chúng tôi đi, chúng tôi sẽ không hé ra dù chỉ nửa lời!"
"Đừng giết chúng tôi! Xin đừng giết chúng tôi!"
"..."
Tiếng kêu khóc vang thành một mảnh.
“Ha ha ha!”
Ngọc Long thần tử thoải máu cười ha hả: “Tam trưởng lão nói rất đúng. Chỉ có người chết mới không nói được. Chỉ cần giết hết người trong trạm trung chuyển, chúng ta nói cái gì thì là cái đó, nói ai là hung thủ thì người đó chính là hung thủ, haha! Ha ha ha!"
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!