“Ha ha ha!”
Nhìn thấy Diệp Thiên bị rơi vào dòng sông dung nham, Ngũ trưởng lão sung sướng cười lớn.
Nham thạch đó có độ nóng lên tới cả tỷ độ, cơ thể tiếp xúc với nó đương nhiên sẽ bị tan chảy. Rơi vào dòng dung nham đó thì làm sao có thể sống được nữa?
Không cần nghĩ cũng biết, thân xác nhất định sẽ bị tan chảy ngay lập tức, thần hồn cũng sẽ bị thiêu thành tro bụi.
Thấy Diệp Thiên rơi vào dòng dung nham đó mà không lập tức bay ra, thậm chí đến tiếng kêu cứu cũng không có là cũng đủ chứng minh suy nghĩ của ông ta là không sai.
Mặc dù biết câu môi hở răng lạnh, cũng biết sắp tới Thú Lân bay thổi lửa rất có khả năng tấn công ông ta nhưng ông ta không thể kiềm chế được sự sung sướng trong lòng.
Không có gì vui hơn là nhìn thấy người mình hận chết ngay trước mặt mình, đúng là một chuyện khiến người khác vô cùng vui mừng.
Còn về chuyện Thú Lân bay thổi lửa sẽ tấn công ông ta thì cùng lắm ông ta sẽ rút lui. Chẳng có chuyện gì lớn cả. Trước khi Diệp Thiên tới, ông ta cũng không phải chưa từng đánh nhau với Thú Lân bay thổi lửa, hai bên cũng có kẻ tám lạng người nửa cân, muốn giết ông ta cũng không phải dễ như vậy.
“Grào!”
Quả nhiên, nhìn thấy Diệp Thiên rơi vào dòng sông, mười mấy giây sau cũng không hề có phản ứng là biết anh ta đã chết. Thú Lân bay thổi lửa lập tức gào lên một tiếng, ánh mắt chuyển sang nhìn về phía Ngũ trưởng lão.
Nhưng nó không định tấn công ông ta mà quay đầu lại ý bảo ông ta cút đi.
Trong mắt của nó, Diệp Thiên càng có tính đe dọa hơn, sức đe dọa của ông ta rất thấy. Hiện giờ Diệp Thiên đã chết, nó cũng thấy được yên tâm. Nể tình Ngũ trưởng lão cũng có công nên nó tha cho ông ta một mạng.
Nhưng Ngũ trưởng lão vẫn chưa ăn được thánh quả của đại đạo thì làm sao có thể cam tâm rời đi?
Vậy là ông ta chỉ vào mấy người Dương Đỉnh Thiên và nói: “Chúng ta lại liên thủ giết chết mấy người bọn chúng rồi tôi rút sau được không?”
Ông ta định dương đông kích tây, để Thú Lân bay thổi lửa tập trung sự chú ý vào người đám Dương Đỉnh Thiên rồi ông ta sẽ nhân cơ hội đó để bay qua sông Kim, ăn được thánh quả của đại đạo.
Lúc trước suýt chút nữa ông ta đã ăn được nhưng lại bị Diệp Thiên làm hỏng chuyện. Bây giờ Diệp Thiên đã chết, không ai là hỏng chuyện của ông ta nữa. Chỉ cần Thú Lân bay thổi lửa không chú ý một chút thì ông ta nhất định có thể ăn được thánh quả của đại đạo.
Đến lúc đó, nhập vào được Thiên Huyền Cảnh, ông ta không phải quan tâm tới cá loại yêu thú nữa, vậy nên không còn chuyện đơn giản là ăn một quả nữa mà phải hái được tất cả.
“Grào!”
Thú Lân bay thổi lửa hét lên một tiếng biểu thị đồng ý. Trong chớp mắt nó quay đầu lại, con mắt to toàn máu nhìn về phía mấy người Dương Đỉnh Thiên.
“Mẹ ơi, lần này chết chắc rồi!”
Cơ Hữu Đạo và Ngô Huyền Tâm đều sợ đến mức suýt tè cả ra quần, chân hai người đó mềm nhũn ra và ngã phịch xuống đất.
Dương Đỉnh Thiên cũng nuốt nước bọt, cho dù là người là từng kinh qua vô số trận chiến nhưng hiện giờ tu vi của anh ta cũng đang bị mất rất nhiều. Đối mặt với một con yêu thú đáng sợ như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi bước lùi lại về phía sau.
“Ha ha ha!”
Ngũ trưởng lão mừng thầm, ông ta biết thời cơ để ăn được thánh quả của đại đạo đã tới nên lập tức hét lên một tiếng: “Chúng ta lên!”
Nói rồi, ông ta lập tức xông về phía của Dương Đỉnh Thiên trước.
Thú Lân bay thổi lửa cũng xông tới theo.
Đúng lúc đó, Ngũ trưởng lão phanh người lại, dừng trên không trung rồi quay đầu xông về phía thánh quả của đại đạo.
Thú Lân bay thổi lửa đầu óc ngu si tứ chi phát triển nên không thể nào lường tới chuyện Ngũ trưởng lão lại là một người gian xảo như thế. Nó không dừng lại mà đâm thẳng về phía Cơ Hữu Đạo.
“Huỵch!”
“A!”
Cơ Hữu Đạo kêu lên thảm thiết, ông ta bay ra xa ngã vào tường rồi rơi xuống đất tắc thở.
Còn Thú Lân bay thổi lửa vẫn chưa phát hiện ra chuyện Ngũ trưởng lão lén đi hái thánh quả của đại đạo nên chuẩn bị ra tay với Ngô Huyền Tâm. Đóa Đóa hét lên: “Thú Lân bay thổi lửa, có người hái trộm thánh quả của đại đạo, anh mau đi ngăn cản đi.”
Nghe Đóa Đóa nói như vậy, Thú Lân bay thổi lửa quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy Ngũ trưởng lão đã bay tới sông Kim, đang áp sát tới thánh quả đại đạo.
“Grào!”
Thú Lân bay thổi lửa bị lừa nên nổi điên tức giận, nó không quan tâm được tới chuyện gì nữa mà lập tức nhảy về phía Ngũ trưởng lão.
“Con mẹ nó!”
Ngũ trưởng lão quay đầu lại thấy Thú Lân bay thổi lửa đang đuổi theo đằng sau, không khỏi chửi thầm một câu nhưng ông ta vẫn không dừng lại, tiếp tục bay về phía trước.
Ngay sau đó, ông ta đã giữ được một quả thánh quả của đại đạo. Ông ta dùng sức vặt xuống, để thánh quả của đại đạo vừa vặt xuống trong lòng bàn tay.
“Ha ha!”
Nhìn thấy thánh quả đại đạo đã nằm trong tay, ông ta vô cùng vui sướng, há to miệng nhét thánh quả vào trong mồm.
Đúng vào lúc đó, Thú Lân bay thổi lửa cũng tới gần, nó dùng chân đá mạnh vào tay của ông ta.
Vèo!
Bàn tay cầm thánh quả đại đạo của Ngũ trưởng lão bị đá trúng, thánh quả gần đưa được tới miệng lại bị đá bay.
“Con mẹ nó chứ!”
Ngũ trưởng lão tức điên, vội vàng bay theo để bắt lấy thánh quả đại đạo đã bị đá mất.
Thú Lân bay thổi lửa cũng đuổi ngay theo đằng sau, dùng vuốt bắt được gáy của Ngũ trưởng lão.
Tốc độ của Ngũ trưởng lão không nhanh bằng nó. Ông ta kinh hãi, tránh khỏi sự tấn công của Thú Lân bay thổi lửa. Đúng lúc chuẩn bị sắp bắt được thánh quả của đại đạo, Thú Kim Lân mắt xanh nhanh chóng bay qua, Đóa Đóa nhanh tay nhanh mắt bắt lấy được thánh quả đại đạo.
“Đưa ta!”
Ngũ trưởng lão hét lên, đôi mắt tức giận phun lửa.
Thú Lân bay thổi lửa dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Đóa Đóa.
“Không đưa!”
Đóa Đóa để tay ra sau lưng, đôi mắt đỏ ửng vì tức giận: “Ông hại chết bố tôi. Tôi phải đưa thánh quả của đại đạo cho chú Dương ăn. Để chú ấy giết chết ông, báo thù cho bố tôi.”
Nói xong, Đóa Đóa cưỡi lên người Thú Kim Lân mắt xanh rồi bay về phía Dương Đỉnh Thiên đang đánh nhau với Lưu chấp sự.
“Ngăn nó lại! Mau ngăn nó lại!” Ngũ trưởng lão sốt ruột, chỉ vào Đóa Đóa và giục giã Thú Lân bay thổi lửa. Ông ta định lừa nó lần nữa để lại đi ngắt thánh quả của đại đạo.
Nhưng Thú Lân bay thổi lửa đã bị ông ta lừa một lần nên không còn ngu ngốc nữa. Nó biết ông ta lại định lừa nó nên vung cánh đập về phía ông ta.
“A!”
Ngũ trưởng lão không chú ý nên bị cái cánh đập trúng, cả người bay tới bờ sông bên kia.
Lúc đó, Thú Kim Lân mắt xanh đã đưa Đóa Đóa tới bên cạnh của Dương Đỉnh Thiên.
“Dương Đỉnh Thiên, mau trèo lên lưng tôi.” Thú Kim Lân mắt xanh gọi.
Ngũ trưởng lão vội vàng kêu lên: “Lưu chấp sự, ngăn anh ta lại, không được để anh ta ăn được thánh quả của đại đạo.” Vừa nói, ông ta vừa xông về phía của Dương Đỉnh Thiên.
Chỉ cần xử lý được Dương Đỉnh Thiên thì những người khác cho dù có ăn được thánh quả của đại đạo cũng không có sức uy hiếp quá lớn với ông ta.
Nhưng Đóa Đóa nhìn thấy ông ta vụt tới, lại nhìn thấy Dương Đỉnh Thiên bị Lưu chấp sự cố bám lấy nên kích hoạt thất khiếu linh lung tâm nhân lúc Dương Đỉnh Thiên chưa bị tấn công để ngăn anh ta vừa Lưu chấp sự ra.
Vèo!
Lưu chấp sự đánh Đóa Đóa, kết quả lại bị luồng ánh sáng bảy màu đánh bay.
Lúc này Ngũ trưởng lão đã tiền lại gần, ông ta đánh một đòn về phía Dương Đỉnh Thiên đang ở phía sau Đóa Đóa
Đóa Đóa lập tức lùi lại phía sau khởi động kết giới tứ tượng để bảo vệ Dương Đỉnh Thiên ở bên trong.
Vèo!
Ngũ trưởng lão tấn công Dương Đỉnh Thiên nhưng không thành, ông ta đánh vào kết giới tứ tượng nên bị đánh bay ra ngoài.
“Đáng ghét!”
Ông ta tức tới phát điên.
“Chú Dương, chú mau ăn rồi giết lão cẩu tặc kia đi.” Đóa Đóa đưa thánh quả của đại đạo cho Dương Đỉnh Thiên rồi căm giận nhìn chằm chằm Ngũ trưởng lão. Hai mắt đỏ au, giống như muốn lột da rút xương ông ta ra vậy.
“Được.”
Dương Đỉnh Thiên cũng không giả vờ làm cao, anh ta nhận lấy và đưa vào trong miệng.
“Thánh quả đại đạo của ta!”
Nhìn thấy Ngũ trưởng lão tức điên, hai mắt đỏ au như có thể lấy được máu từ đó ra. Ông ta giống như bị điên gào thét lên với Dương Đỉnh Thiên: “Cậu với tôi mỗi người một nửa! Cậu đưa cho tôi một nửa đi! Khó khăn lắm tôi mới hái được nó, cậu không thể ăn hết nó được. Mau chia cho tôi một nửa…”
Dương Đỉnh Thiên nhanh chóng nuốt thánh quả của đại đạo xuống. Đột nhiên anh ta cảm thấy nguồn năng lượng dồi dào trong cơ thể, ánh sáng màu cam trên người của anh ta càng chói mắt cả, tinh thần cũng trở lại đây đủ.
“Chết tiệt! Tu vi của cậu ta tăng rồi!”
Ngũ trưởng lão nhìn thấy vậy, khuôn mặt biến sắc. Ông ta không kìm được lùi lại về phía sau, đương nhiên ông ta cảm thấy vô cùng đau khổ.
Vốn dĩ người hái xuống được là ông ta. Nếu ăn được bây giờ ông ta đã là Tiên tử, vậy mà lại để cho thằng nhãi Dương Đỉnh Thiên này chiếm lợi. Ông ta không cam lòng. Vậy nên biết rõ sắp tới mọi chuyện rất nguy hiểm nhưng ông ta vẫn không muốn rời khỏi đây. Ông ta muốn xem xem tu vi của Dương Đỉnh Thiên rốt cuộc tăng cao được bao nhiêu.
Một lát sau đó, luồng ánh sáng màu cam trên người Dương Đỉnh Thiên không còn phát sáng nữa, tu vi cũng ngừng tăng thêm, tu vi tăng từ trung kỳ của Hợp đạo nhập môn lên trung kỳ của Hợp đạo đỉnh phong.
Tu vi tăng liền ba cảnh giới.
Kết quả này khiến Dương Đỉnh Thiên vô cùng mãn nguyện.
Đóa Đóa thu lại kết giới tứ tượng, nhóm người của cô tiến dần về phía của Ngũ đạo trưởng, thần sắc lạnh lùng đến cực điểm.
“Cũng may vẫn chưa đạt tới Thiên Huyền Cảnh Tiên vương!”
Ngũ trưởng lão thầm thở phào một hơi rồi xấu xa nói: “Không thành được Tiên vương, tao nhất định không cho mày thành được Tiên vương.”
Nói xong, ông ta bật lên, cả người lắc lư rồi đánh một quyền thật mạnh về phía của Dương Đỉnh Thiên.
“Ông hại chết Tôn thượng của tôi, tôi nhất định phải bắt ông chết!”
Dương Đỉnh Thiên đáp lại bằng một cú đấm khác.
Ầm!
Bầu trời chấn động!
“A!”
Ngũ trưởng lão kêu lên thảm thiết, cả người rơi từ trên cao xuống, đập vào tường, máu tươi phun ra. Ông ta ôm ngực, nhìn Dương Đỉnh Thiên bằng ánh mắt không thể tin được.
Ông ta không thể ngờ được, Dương Đỉnh Thiên không thành được Tiên vương nhưng sức mạnh lại có thể ghê gớm như vậy, so với lúc trước thì đã tăng lên gấp rất nhiều lần.
Điều này càng khiến ông ta đau khổ hơn.
Bởi vì thánh quả của đại đạo đó nên thuộc về ông ta.
Nhưng Dương Đỉnh Thiên cũng phải lùi lại mấy bước thì cũng mới đứng vững được.
Tu vi trung kỳ Hợp đạo đỉnh phong của anh ta cùng lắm có thể đánh được tu sĩ có tu vi trung kỳ Hợp đạo viên mãn của đạo chính thông nhưng Ngũ trưởng lão cũng đã đạt đến cảnh giới này.
Mặc dù có thể đánh được nhưng đương nhiên là không dễ dàng.
Nhưng đánh được đã là được, cho dù mất công mất sức thế nào thì anh ta cũng phải giết chết lão cẩu tặc này.
Vậy là Dương Đỉnh Thiên giơ chân lên đạp thẳng về phía của Ngũ trưởng lão.
Bịch bịch bịch bịch!
Hai người xông vào đánh nhau, nhưng Ngũ trưởng lão luôn nằm ở thế bị đánh.
“Lưu chấp sự! Mau tới giúp tôi!” Ông ta kinh hãi hét lên.
Lưu chấp sự vội vàng xông lên phía trước để giúp đỡ, Ngô Huyền Tâm định giữ ông ta lại nhưng đã bị ông ta dễ dàng đánh bật ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!