“Diệp Thiên! Sao công tử lại tới đây!” Khi hai yêu thú tới gần, Ngụy Ánh thấy rõ một người nam nhân ngồi trên lưng con yêu thú, mà này nam nhân, chính là Diệp Thiên người cùng mình có hai lần tiếp xúc thân mật da thịt, lập tức hô lên, nội tâm vừa vui mừng lại vừa sợ hãi. Vui mừng là bởi vì Diệp Thiên không có quên cô ta, nhìn dáng vẻ là tới để cứu cô ta. Sợ hãi là vì Diệp Thiên chỉ có vài người như vậy, mà đối phương có hàng ngàn hàng vạn Chân Tiên, bản thân lại bị bắt làm như con tin, Diệp Thiên tùy tiện tới cứu. Không những không cứu không được cô ta, ngược lại còn nguy hiểm đến tính mạng.
“Tôi tới cứu em.” Diệp Thiên đáp lại nói: “Em có khỏe không?”
“Em rất ổn, anh có thể tới cứu em, em đã cực kì hạnh phúc, nhưng anh không cần phải tới cứu em, đi! Đi mau! Nguy hiểm!” Ngụy Ánh gấp gáp hét lớn.
“Ánh, không cần sợ, tôi không chỉ không có sao mà còn có thể cứu em ra ngoài.” Diệp Thiên nói lời trấn an cô. Rồi sau đó, anh nhìn về phía Châu Huyền Đông đứng ở chính giữa, âm thanh lạnh lùng nói: “Ông là giáo chủ Âm Dương Giáo?”
“Là tôi.” Châu Huyền Đông không có phủ nhận, ngượng ngùng cười nói: “Diệp Bắc Minh, đã lâu không gặp, đã sớm nghe nói qua tên của cậu, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là gan dạ sáng suốt hơn người, khí độ bất phàm.”
“Đừng nói những thứ vô nghĩa nữa.” Diệp Thiên lười vòng vo với ông ta, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Tôi hôm nay đến Âm Dương Giáo, ông hẳn cũng đã biết là vì sao đi, nếu như ông thức thời, thả Ngụy Ánh thả ra, sau đó quỳ xuống đất tự sát, tôi sẽ tha cho thần hồn của ông không chết, cũng không diệt Âm Dương Giáo, bằng không chọc giận tôi rồi thì sẽ tổ rớt trứng chẳng còn.”
“Ngông cuồng!”
Mọi người nghe thấy lời này của Diệp Thiên, đều nhịn không được mà thốt ra. Thả Ngụy Ánh rồi quỳ xuống đất tự sát, tha cho giáo chủ thần hồn không chết, Âm Dương Giáo không bị diệt!
Bằng không, chọc giận hắn rồi thì ngay cả cái tổ để rớt trứng cũng chẳng còn!
Khẩu khí này thật sự quá lớn rồi!
Quả thực lớn đến không bờ bến!
Trong đầu mọi người lặp đi lặp lại lời nói của Diệp Thiên, trong bụng rít gào quay cuồng không thôi.
Anh giỏi như vậy sao không lên trời luôn đi? Bọn họ tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng cũng không dám phun ra, dù sao Diệp Thiên trảm Tiên Vương là sự thật, ở đây ai có thể là đối thủ của anh? Cho nên nói, Diệp Thiên ngông cuồng là sự thật, nhưng không thể không thừa nhận, anh quả thật có tư cách ngông cuồng, điểm này là không thể phủ nhận được.
“Ha ha ha!” Châu Huyền Đông giận dữ đến nỗi bật cười: “Diệp Bắc Minh, nếu như cậu nói thả Ngụy Ánh ra, rồi cảm ơn bổn tọa, sau đó giao ra thần kiếm, quả tăng công lực, cùng với tất cả pháp bảo thần binh tiên phẩm mãn cấp, bổn tọa có lẽ có sẽ nể tình sự chân thành của cậu, đồng ý giao dịch này với cậu.”
“Nhưng mà cậu thì sao? Vừa muốn bổn tọa thả người, vừa muốn bổn tọa quỳ xuống đất tự xác để cảm ơn thiên hạ, nếu đổi lại cậu là bổn tọa. Bổn tọa là cậu, nói chuyện với cậu như vậy, cậu có đồng ý không?”
“Nói như vậy, ông không tiếp nhận yêu cầu của bổn tọa?” Diệp Thiên lạnh giọng hỏi.
“Hừ!” Châu Huyền Đông hừ nói: “Yêu cầu thật quá đáng, bổn tọa không tiếp thu được!”
“Vậy được thôi.” Diệp Thiên leo từ trên lưng yêu thú xuống: “Nếu không tiếp thu được vậy bổn tọa đành phải đại khai sát giới, giết hết các người.”
Dứt lời, anh liền nhắc tay.
“Kiếm đến!” Nhất thời một mạt kim quang hiện ra, Lục Tiên kiếm bị anh nắm chặt trong tay, trong một khắc, một luồng sát khí mạnh mẽ quét ngang qua cả Âm Dương Giáo, hô hấp của mọi người đột nhiên trở nên khó khắn. Giáo chủ thấy thế, thân hình mạnh run lên, lập tức bóp chặt cổ Ngụy Ánh, hoảng sợ nói: “Diệp Bắc Minh, cậu đừng có xằng bậy, nếu cậu dám xằng bậy, tôi sẽ bóp chết nữ nhân của cậu!”
“Diệp Thiên! Anh nếu như đánh thắng được bọn họ, thì cứ giết sạch bọn họ đi, không cần lo cho chết sống của em, nếu như em có chết, ở dưới cửu tuyền có thể nhìn thấy bọn họ từng người từng người cũng xuống dưới em đã thấy thoải lòng rồi, nếu như có thể đầu thai chuyển thể, em vẫn muốn thất thân cho anh, làm nữ nhân của anh!” Ngụy Ánh hô to.
“Cô câm miệng cho tôi!” Châu Huyền Đông bị dọa quá độ, lấy một tay che miệng Ngụy Ánh lại, một tay bóp chặt cổ cô ta, quát với Diệp Thiên: “Nếu cậu dám tiến tới một bước, tôi sẽ bóp chết cô ta. Không tin cậu có thể thử xem!”
“Chặn đường lui của bọn họ.” Diệp Thiên không có đáp lại ông ta, mà là thản nhiên nói.
“Vâng!” Dương Đỉnh thiên, Cơ hữu Đạo, Ngô Huyền Tâm, Thú Kim Lân mắt xanh, lập tức xẹt qua không trung, chặn ở ngay trước cửa đại điện, chặt đứt đường lui về đại điện của bọn họ.
Không đợi mọi người kip phản ứng, Diệp Thiên lại khí phách phun ra một chữ:
“Giết!”
Một chữ này vừa nói ra, đám người Dương Đỉnh Thiên đều gọi ra thần binh, quét ngang khắp nơi, Thú Kim Lân mắt xanh hai mắt đột nhiện bắn ra ánh sáng màu xanh, quét ngang đám người.
“A!”
Trong khoảnh khắc đó, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp nơi.
“Đây đây đây. . .”
Châu Huyền Đông quay đầu lại nhìn, thấy màn giết chóc đã bắt đầu, nhất thời bị dọa đến không biết phải làm sao. Kết quả ông ta vừa quay người lại, Diệp Thiên đã nhân cơ hội chạy đến, thân hình lập tức nhoáng lên một cái, nhằm ngay Ngụy Ánh, nhanh như vận tốc ánh sáng, một kiếm trảm lên cái tay đang bóp cổ Ngụy Ánh của Châu Huyền Đông.
“A!”
Châu Huyền Đông phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế. Diệp Thiên vòng tay ôm lấy eo Ngụy Ánh, chạy lên phía trước, Ngụy Ánh thành công thoát khỏi trói buộc của Châu Huyền Đông, được Diệp Thiên ôm vào trong ngực. Sau đó, Diệp Thiên theo sau bổ một kiếm về phía Châu Huyền Đông.
“Mẹ ơi!”
Châu Huyền Đông bị dọa đến mất nửa cái mạng, lập tức tìm chỗ trốn đi.
“Giết hết cho tôi! Một người cũng không được lưu lại!” Diệp Thiên hô một tiếng, đem cánh tay bị chặt đứt còn lưu lại trên cổ Ngụy Ánh của Châu Huyền Đông vứt đi. Sau đó dùng kiếm cắt đứt dây trói tiên trên người Ngụy Ánh.
“Diệp Thiên! Hu hu…”
Ngụy Ánh thoát khỏi trói buộc, liền nhào vào ngực Diệp Thiên khóc đến tan nát.
“Sau khi anh đi không bao lâu, Âm Dương Giáo liền phái người lên trạm trung chuyển bắt em lại, còn giết chết bố của em. Bố em chết rồi, hu hu. . .”
Giờ khắc này, cô ta rốt cục đã có người để nói, vùi đầu vào ngực Diệp Thiên, mang hết tất cả những đắng cay trong bụng đều thổ lộ ra.
“Là em liên lụy đến anh, đến bố em.”
Diệp Thiên ôm lấy thân hình nhỏ nhắn mảnh mai của cô ta, vẻ mặt áy náy nói: “Không trách em, đều do bọn họ, là bọn họ hại chết cha em, em tuyệt đối không cần tự trách.”
Ngụy Ánh nâng đầu lên, ánh mắt đẹp lóe sáng nói. Diệp Thiên lau đi nước mắt bên khóe mắt cô ta, nói: “Tôi sẽ thay cha em báo thù, cũng sẽ bảo vệ tốt cho em, không để bất kì ai ăn hiếp em nữa.”
“Hu hu...”
Ngụy Ánh lại lần nữa nhào vào trong lòng Diệp Thiên, dường như giờ khắc này, cô ta có nhà thuộc về mình, và có được bến cảng hạnh phúc: “Đừng khóc, em chờ ở một bên trước, đợi tôi giết sạch Âm Dương Giáo sẽ dẫn em về nhà.”
Diệp Thiên ôn nhu nói. Ngụy Ánh gật gật đầu, rời khỏi cái ôm của Diệp Thiên. Diệp Thiên liền ôm lấy eo nhỏ của cô ta, bay đến bên cạnh Thú Lân bay thổi lửa, nói với Ngụy Ánh: “Đây là con gái tôi Đóa Đóa.”
Sau đó lại nói với Đóa Đóa: “Đóa Đóa, giúp bố bảo vệ Ngụy Ánh một lát. Cô ấy từng giúp bố tăng tu vi.”
“Được thôi bố, bố đi giết địch đi, Đóa Đóa và Thú Lân bay thổi lửa sẽ bảo vệ chị Ngụy Ánh thật tốt.” Đóa Đóa nói, sau đó đưa tay ra với Ngụy Ánh.
Ngụy Ánh sợ hãi nắm lấy tay Đóa Đóa, bị Đóa Đóa kéo lên lưng thú.
“Chị Ngụy Ánh, bố chị không còn nữa, về sau bố tôi là người chị có thể dựa vào, mẹ tôi và mẹ Thần Diệp Hy đều tốt lắm, cũng sẽ đối xử tốt với chị.” Đóa Đóa nói.
Ngụy Ánh cảm thấy rất ấm áp.
Diệp Thiên thấy Đóa Đóa hiểu chuyện thật vui mừng, dặn dò vài câu, liền rút kiếm ra trận. Giờ khắc này, trên không trung của Âm Dương Giáo đã đánh nhau túi bụi, mấy ngàn Chân Tiên toàn bộ hiện ra pháp thân, Dương Đỉnh thiên, Cơ Hữu Đạo, Ngô Huyền Tâm, Thú Kim Lân mắt xanh cũng đồng dạng hiện ra pháp thân, đánh thành một đoàn. Chẳng sợ bọn họ nhân số nhiều, ở trước mặt thực lực tuyệt đối nghiền áp của bọn Dương Đỉnh Thiên cũng chiếm không được ưu thế. Những có điều, dù sao bọn họ cũng có nhân số nhiều, bọn Dương Đỉnh Thiên cũng chiếm không được lợi ích lớn.
“Giết! Giết sạch cho tôi! Bọn họ cũng không có gì đáng sợ! Chỉ cần gắt gao bám trụ bọn họ! Thắng lợi cuối cùng cũng sẽ thuộc về chúng ta!”
Châu Huyền Đông một bên chống cự một bên cổ vũ chí khí cho mọi người. Hiện tại ông ta đã mang tất cả hi vọng đều đặt lên người Tổ Yêu, chỉ cần có thể kéo dài thời gian, chờ Tổ Yêu thăng cấp thành công là có thể hung hăng phản kích, khiến cho bọn Diệp Thiên có đến mà không có về! Quả nhiên, lời này của ông ta có hiệu quả, làm cho tất cả Chân Tiên của Âm Dương Giáo và Chân Tiên của Vô Cực Giáo đều tinh thần tràn đầy, ra sức chống cự.
Kết quả tinh thần của bọn họ vừa mới được dấy lên, đã bị Diệp Thiên gia nhập chiến trường dập tắt. Chỉ thấy Diệp Thiên sử dụng sáu ngàn sáu trăm trượng pháp thân, đồng thời phóng xuất ra pháp tướng và phân thân thành hai nguyên thần, hóa một thành ba. Mở màn hình thức đại khai sát giới. Ba kiếm đều xuất hiện, chém về phía đám Chân Tiên, ở trên hư không kéo ra ba sợi dây cắt, trong khoảnh khắc đó, mấy trăm trảm tiên đều bị treo cổ trên ba sợi dây cắt, thân thể cùng thần hồn toàn bộ đều bị nghiền nát!
“Ôi trời ạ! Diệp Bắc Minh ra tay rồi ! Khủng bố! Quá khủng bố ! Quả thực không phải người mà!”
Chiêu này khiến toàn bộ Chân Tiên của Âm Dương Giáo và Vô Cực Giáo hoảng sợ cực kì, từng người từng người bị dọa đến thân hình run rẩy dữ dội, trái tim bạo liệt, chiến ý nháy mắt tan thành mây khói. Diệp Thiên một kiếm trảm Tiên Vương, đã sớm trở thành ác mộng của bọn họ, hiện giờ tận mắt nhìn thấy thực lực của anh. Xác nhận sự khủng bố của anh, làm sao còn có thể không sợ hãi?
“Phân tán! Mau phân tán rút lui! Nếu không phân tán sẽ bị anh ta giết hết toàn bộ!” Thấy Diệp Thiên và hai tên phân thân lại muốn rút kiếm, không biết là ai hô một tiếng. Chỉ một thoáng, mấy ngàn Chân Tiên tựa như tổ ong vỡ tổ, chạy tán loạn khắp bốn phương tám hướng.
“Trảm!”
Diệp Thiên lại chém ra ba kiếm, bởi vì địch quân không kết thành một đội nữa, lần này chỉ chém chết ba mươi bốn mươi Chân Tiên. Vì thế, Diệp Thiên lập tức hợp ba làm một, phóng thích Phần Thiên Quyết, trong khoảnh khắc đó biển lửa đầy trời, ít nhất có ngàn Chân Tiên bị biển lửa cắn nuốt, tiếng kêu thảm thiết vang khắp thiên địa.
“Trời ơi! Là ai tàn sát của Âm Dương Giáo?”
“Cái tiết tấu này là muốn diệt sạch toàn bộ đây mà!”
“Có phải cái người Diệp Bắc Minh đã đánh đổ giáo chủ Càn Khôn Giáo, cuối cùng lật đổ toàn bộ Âm Dương Giáo đó không?”
“…”
Theo sự xuất hiện của biển lửa, hơn mấy trăm triệu người trong thành trì của Âm Dương Giáo đều nổ tung rồi, khắp cả trời đất đều là những lời nghị luận vô số.
“Phân tán! Mau phân tán ra sau núi!”
Giáo chủ cực kì hoảng sợ hét thảm.
“Tổ Yêu đại nhân! Cứu mạng! Ông thăng cấp xong chưa?”
“Tổ Yêu đại nhân! Mau thăng cấp cứu mạng, bằng không chúng tôi chết chắc rồi!”
“Tổ Yêu đại nhân! Ngài mau rời núi cứu chúng tôi!”
Nhóm Chân Tiên bị dọa đến ba hồn chảy máu bảy phách lên trời, vừa trốn vừa khóc thảm. Diệp Thiên nào biết cái gì là Tổ Yêu đại nhân, hắn chỉ biết giết thêm một người là ít đi một người, cho nên sau khi phóng thích Phần Thiên Quyết, hắn lại phóng thích Ti Thiên Quyết, cắt nhỏ mấy trăm Chân Tiên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!