“Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?”
Nhìn quét qua chung quanh, thấy tiên vương nhập môn bị treo chân hướng lên trên, thân thể hư thối ở giữa trời bao phủ bởi sát khí. Máu tươi bắn ra, xương cốt bị dập nát. Chỉ vài giây ngắn ngủi, thân thể bị hủy hoại trong chốc lát. Ngay cả thần hồn đều bị sát khí tách ra. Đám người Huyền Linh Tử cả kinh, mặt cắt không còn giọt máu.
Tuy rằng thi thể của tiên vương tiểu thành cảnh giới tiểu thành đã bị hư thối ở không trung, nhưng mà tốc độ thối rữa không nhanh như vậy. Nhưng nữa phút thôi cũng đủ để bị hư thối hết rồi.
Còn thật ra thân thể tiên vương đại thành cảnh lại không bị hư thối. Nhưng mà ở dưới bầu trời sát khí bao phủ. Cổ của họ giống như bị hàng ngàn bàn tay con quỷ siết lấy, lưỡi thè ra, hai mắt lồi ra ngoài, sắc mặt dữ tợn. Trông thống khổ tới cực điểm.
Chỉ có mười ba vị tiên vương đỉnh cảnh mới có thể miễn cưỡng chịu được. Nhưng họ vẫn phải chịu sự khó thở, đổ mồ hôi lạnh lẫn cảm giác áp lực.
“Khủng bố! Kiếm này rất khủng bố! Đây nhất định không phải vật của thế gian này! Đây là vật của địa ngục! Tất nhiên là vậy của địa ngục.”
Vô Vi Tử quan sát chung quanh. Bằng mắt thường nhưng anh ta vẫn có thể thấy cây cối xanh ngắt trong rừng mưa chết chóc bỗng chốc chế héo với tốc độ đáng kể. Thảm cỏ xanh tươi trên mặt đất khô héo ngay lập tức. Gần hàng triệu con yêu thú trong rừng mưa đang kêu rên gầm rống thảm thiết. Một con thú ngã xuống, thân thể nó nhanh chóng thối rữa. Trong nháy mắt, xương cốt hóa thành tro.
Hàng đống này lại mảnh khác, hết cảnh này đến cảnh khác đều giống như một phát bứa nặng nề đánh vào tâm linh yếu ớt của anh ta, khiến anh ta sợ tới mức run lên dữ dội, sắc mặt trắng bệch.
Cho dù là người tiên vương chí tôn đứng đầu bảng, giờ phút này đã không còn giữ được bộ dạng cao nhân. Giống như tù nhân bị đẩy lên bục chém đầu. Trong lòng vô cùng sợ hãi, khiếp sợ, bàng hoàng và hoảng sợ.
Có thể nói, từ nhỏ đến lớn bọn họ từ nhỏ đến lớn chưa từng trải qua cảm giác sợ hãi mãnh liệt như thế.
Bầu trời bị nhuộm đỏ bởi sát khí, mặt đất bị sát khí ăn mòn, tan hoang không tưởng tượng nổi. Nó kéo dài liên miên đến hàng trăm nghìn ki-lô-mét. Chuyện này thật đáng sợ.
Bọn họ quả thực không thể tưởng tượng.
“Rút! Mau rút lui! Cây kiếm này là điềm xấu! Nếu không rút! Tôi có dự cảm tất cả sẽ chết!” Huyền Linh Tử đạo tôn kinh sợ hô lên.
Một giây thôi ông ta cũng không dám ở lại. Ông ta chỉ muốn nhanh chóng tránh xa nơi đầy sát khí này. Tìm một chỗ trốn đi, không bao giờ muốn gặp lại tên quỷ họ Diệp này nữa.
Chỉ là ông ta vừa mới hành động, đột nhiên trái tim ông ta lắng xuống, như rơi xuống vực sâu không đáy. Cả người ông ta lập tức cảm thấy vô cùng đau đớn như chết cha chết mẹ.
Bởi vì ông ta phát hiện, ở dưới lớp sát khí bao phủ này, ông ta không thể đứng dậy nổi. Ông ta giống như bị một đám u linh giữ chân, trong vài giây cũng không thể bước ra được. Đừng nói là vận tốc một trăm hai mươi triệu ki-lô-mét, bây giờ ông ta di chuyển so với bình thường còn chậm hơn gấp mười lần.
Mà sát khí bao trùm diện rộng như thế, cho dù Diệp Thiên không ra tay để bọn họ đi lại như vậy trong một năm, bọn họ cũng không đi ra khỏi phạm vi bao phủ của sát khí được.
“Xong rồi, xong rồi! Chết chắc rồi! Chết chắc rồi!”
Đã có mấy người đạo tôn không chịu nỗi sự sợ hãi cái chết từ sâu trong lòng, họ bị dọa phát khóc.
“Khóc cái gì mà khóc!”
Huyền Linh Tử lớn tiếng quát: “Hiện tại, biện pháp duy nhất của chúng ta , chính là giết tê họ Diệp. Có như vậy mới có một đường sống. Nếu không cái chết là điều không thể nghi ngờ!”
Dứt lời, ông ta biến ra tiên pháp, một đoàn năng lượng tụ lại thành quả cầu hướng tới bắn phá Diệp Thiên, muốn khiến hắn nổ tung.
Không ngờ, tốc độ của quả cầu năng lượng cũng chậm, mỗi giây chỉ di chuyển được mười xăng-ti-met. Nó chưa kịp bay ra đã bị sát khí làm tiêu tán.
Huyền Linh Tử: “…”
Mẹ nó, đây là thanh kiếm quỷ quái gì! Làm sao nó có thể kinh khủng như vậy!
Ông ta đã tuyệt vọng! Hoàn toàn tuyệt vọng.
Mà đám người Dương Đỉnh Thiên lại hưng phấn!
Bởi vì bọn họ đột nhiên phát hiện nước ở Hồ Tẩy Tiên đột nhiên nóng lên. Tốc độ tu vi tăng lên cũng nhanh hơn trước gấp trăm lần!
Tốc độ tu luyện tăng như vậy, quả thực là nghịch thiên.
Trước đây tu luyện một ngày tương đương với mười nghìn ngày tu luyện bình thường. Nhưng hiện tại tốc độ này tương đương với một triệu ngày tu luyện bình thường.
Tài nguyên tu luyện của bọn trộm tiêu hao rất nhanh, tu vi của bọn họ cũng tăng lên nhanh chóng. Điều này khiến đám người Dương Đỉnh Thiên vô cùng vui mừng.
“Là Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm! Tôn thượng kích hoạt Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm! Nhân duyên trùng hợp khiến tu luyện Hồ Tẩy Tiên tẩy tiên nhanh hơn gấp trăm lần! Chuyện này đúng thật là một chuyện cực kỳ may mắn.” Dương Đỉnh Thiên nhìn thấy đầy trời bị bao phủ đầy sát khí cũng chỉ có Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm có thể phóng xuất ra .
“Nói như vậy, Diệp đại tiên muốn đánh bại từng này tiên vương?” Hoàng Thiên Vọng hỏi.
“Đánh bại?”Dương Đỉnh Thiên cười lạnh: “Vạn Hồn Huyết Ẩm đã bị tôn thượng kích hoạt. Đánh bại bọn họ cũng không phải là vấn đề. Một tên cũng đừng mong thoát khỏi sát khí, bọn chúng cừ chờ bị tôn thượng tàn sát hết đi.”
“Tàn… Tàn sát hết?” Lam Ngọc sợ ngây người.
Nhiều tiên vương như vậy, bọn họ đều là những thanh long tinh đứng đầu còn tồn tại. Lấy sức mạnh của chính mình mà muốn tàn sát bọn họ cũng quá vô lý rồi.
“Tu luyện! Mọi người nhanh chạy đi tu luyện đi! Đừng lãng phí cơ hội tu luyện tốt như vậy!” Dương Đỉnh Thiên thúc giục. Nhắm mắt bắt đầu tu luyện.
Đóa Đóa và những người khác cũng yên tâm. Cô biết Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm xuất hiện thì bố cô nhất định sẽ thắng, cho nên cô cũng an tâm tiến vào trạng thái tu luyện.
Lúc này, tiên cảnh xung quanh nổ tung!
“Cái tình huống gì đây? Bầu trời rên rừng mưa chết chóc bị nhuốm màu đỏ tươi như máu. Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Sự khác thường này chắc chắn có yêu ma. Khu rừng mưa chết chóc bên kia nhất định xảy ra chuyện lớn.”
“Nhanh đi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, trời màu đỏ trông thật đáng sợ.”
“…”
Mấy tiên vực, hơn chục triệu tu sĩ đều bay về phía rừng mưa chết chóc.
Vào thời điểm này, từ lúc Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm được kích hoạt đã được một khoảng thời gian .
Lúc này, thần hồn của Diệp Thiên mới thoát ra khỏi kiếm, trở lại cơ thể mình.
Dưới sự xâm nhập của sát khó, thần hồn bị hao tổn nghiêm trọng. Khi thần hồn vào cơ thể, suýt chút nữa khiến Diệp Thiên té xỉu trên mặt đất.
Đồng thời, thần hồn từ trong kiếm đi ra khiến sát khí Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm nhất thời bị yếu bớt rất nhiều. Huyền Linh Tử và những người khác vốn dĩ chậm như rùa, đột nhiên trên người như được mở gồng cùm, tốc độ có thể đạt tới một triệu ki-lô-mét trên giờ.
Bởi vì bọn họ vẫn trong trạng thái giãy dụa, đột nhiên được thả lỏng, bọn họ bắn ra như một tên lửa.
Nhưng cũng chỉ được mười ba vị tiên vương đỉnh cảnh. Còn tiên vương đại thành cảnh, tuy họ cũng đột nhiên bớt đau đớn nhưng lại bị như Huyền Linh Tử vừa rồi. Mỗi bước phải tốn thời gian mười giây.
Lúc này, Diệp Thiên lắc đầu cho bản đầu óc bản thân được tỉnh táo một ít. Sau đó hắn đột nhiên cầm chuôi kiếm của Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm.
Như một mũi khoan đánh sâu vào mặt bê tông, chấn động không ngừng khiến toàn thân Diệp Thiên rung lên.
Dù sao Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm cũng là thần binh mà chỉ có Thái Hư Cảnh mới có thể khống chế. Nhưng nó cũng do chính Diệp Thiên tạo ra nên hắn biết chút bí quyết. Nếu không chỉ dựa vào tu vi hiện tại của hắn, chạm vào thôi là hắn đã chết rồi.
Sau vài lần cố gắng hắn cũng không thể rút Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm ra.
Diệp Thiên cắn chặt răng, dùng hết sức lực.
“Uống!”
Hắn hét một tiếng, ra sức kéo, rốt cục thì cũng rút được Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm ra. Một thanh kiếm phát ra hào quang chín màu đang nằm trong tay hắn.
“Thần binh vô thượng trong tay, trong thiên hạ này không gì không thể làm. Ha ha! Ha ha ha!”
Diệp Thiên ngửa đầu, cười cuồng dã.
Rồi sau đó, hắn nhảy dựng lên, dùng kiếm chém về phía mười ba vị đạo tôn đang chạy trốn.
“Xoẹt!”
Khoảng không bị xé, mở ra một đường hầm tối đen rộng hàng chục nghìn ki-lô-mét, Vô Hạn Duyên Thân xuất ra.
Trong khoảnh khắc đó, xung quanh có hơn trăm đại thành cảnh, tiên vương đi với tốc độ chậm như rùa, tất cả bị nuốt chửng trong đường hầm tối đen. Nháy mắt, cả thân thể và thần hồn đều bị nghiền nát thành từng mảnh.
Giây tiếp theo!
Đường hầm kéo dài hàng trăm ki-lô-met theo hướng đám người Huyền Linh Tử tháo chạy.
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết của bọn họ vừa phát ra, bọn họ đã bị cắn nát ở trong đường hầm.
Mà đường hầm này vẫn kéo dài nửa Thanh Long Tinh, lao ra tầng khí quyển mấy trăm triệu ki-lô-mét, phá huỷ mấy hành tinh nhỏ, rồi biến mất trong vũ trụ bao la.
Mà nửa Thanh Long Tinh ở trên không. Ngửa đầu là có thể nhìn thấy đường hầm sâu tối đen. Cho dù ánh mắt trời có sáng rực đến bao nhiêu thì ánh sáng cũng không bao giờ chiếu vào đường hầm.
Giải quyết xong đối thủ, Diệp Thiên ngã xuống đất. Hắn cắm kiếm trên mặt đất, phun ra một ngụm máu sẫm màu.
Khống chế được thần binh mạnh mẽ như vậy, bị chút phản lại là chuyện đương nhiên.
“Trước tiên, cậu ở đây trông cửa hộ viện đi.”
Diệp Thiên lau vết máu ở khóe miệng. Hiện tại thần hồn bị hao tổn, không thể thu Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm về. Cũng đúng lúc Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm cắm ở đây, sát khí ngập trời có thể che phủ toàn bộ phạm vi của tu sĩ đỉnh cảnh, đồng thời có thể tránh quấy rầy những người đang tu luyện trong Hồ Tẩy Tiên.
Kết quả là, anh nâng cơ thể mỏi mệt dậy, bay về hướng Hồ Tẩy Tiên.
“Bố! Bố đã trở lại.”
Đóa Đóa nhìn thấy bố trở về, liền vui vẻ lao ra mặt nước, ôm chầm lấy bố.
Bảo Bảo cũng dắt tay Huân Nhi bay lại. Cậu ta thấy trên miệng bố mình có vết mắt, liền hỏi: “Bố, có phải bố bị thương không?”
“Chỉ là bị thương nhỏ thôi, không sao đâu.” Diệp Thiên cười, sờ đầu Bảo Bảo.
Lúc này, âm thanh vui mừng như điên của Dương Đỉnh Thiên truyền đến.
“Tôn thượng, ngài mau xuống dưới tu luyện, lấy Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm ra. Nước trong Hồ Tẩy Tiên đã sôi trào. Tốc độ tu luyện nhanh hơn lúc ban đầu gấp trăm lần.”
“Thật sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!