“Giết!”
Những tiếng kêu đầy sát khí vang tận trời, đội quân đang tấn công thành trì của đế quốc Long Hoàng ở cửa Nam cũng dừng lại, vì bố cục quá loạn nên trận chiến này đã trở thành một trận hỗn chiến.
Cuộc chiến này không giống như những cuộc chiến tranh ở Trái Đất cổ đại, những người ở đây đều là tu sĩ, hơn nữa ai cũng có tu vi từ Hóa Thần trở lên, cả chục triệu tu sĩ như vậy chém giết lẫn nhau, quy mô thật sự không khác gì chiến tranh hạch nhân, ánh lửa ngất trời, mặt đất sụp đổ, cả bầu trời đều chấn động!
Diệp Thiên chỉ ngồi yên trên lưng Thú Kim Lân mắt xanh, không gia nhập vào cuộc chém giết này. Một chiến dịch nhỏ như thế, anh thật sự lười ra tay lắm, hơn nữa một khi anh ra tay sẽ như trời long đất lở, quá nguy hiểm.
Thế nên, cho dù anh muốn tham gia cũng phải là ra tay với thành phần cấp cao của quân địch chứ không phải những tiểu binh kia.
Mà trong quân địch, người lợi hại nhất chính là Thiên Vũ Thần Tướng có thực lực tương đương với Triệu Thương Thiên. Giờ phút này ông ta đang bị treo lên ăn đập, cũng không cần anh quan tâm chăm sóc.
Dĩ nhiên, nguyên nhân Diệp Thiên khó thể hiện thân thủ một phần cũng vì Ngạo Nguyệt Thần Tướng mang quá nhiều tướng sĩ tới, nếu không Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm vừa xuất hiện là mấy triệu quân của địch sẽ bị tiêu diệt chỉ trong nháy mắt rồi.
Giờ nếu gọi Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm ra, năm triệu binh lính của hoàng triều Hiên Viên cũng đi đời hết nên trước mắt anh chỉ có thể ngồi nhìn cho vui.
“Rút lui! Cấp tốc rút lui về cửa Đông!”
Đánh một trận xong, Thiên Vũ Thần Tướng hoàn toàn không chống cự được vì phe địch quá mạnh, lập tức ra lệnh, đồng thời rút lui về phía cửa Đông.
Hai tám mươi vị tiên vương kia hầu như đều là tiên vương đỉnh phong trở lên, ai cũng đều kiêu dũng thiện chiến. Hơn nữa, đã mấy chục ngàn năm không chiến đấu, đột nhiên có cái để đánh, cả đám đều hừng hực ý chí chiến đấu, máu sôi sùng sục như con rồng đã khát mấy ngàn năm được vào biển khơi, muốn không làm nổi dậy cả cơn sóng thần cũng khó.
Chưa kể số lượng tiên vương bên này cũng nhiều hơn đối phương, còn mạnh hơn đối phương nữa, không đánh bọn họ đến kêu cha gọi mẹ thì thật có lỗi với Diệp Thiên đã thả họ ra ngoài.
“Muốn chạy à! Không dễ chơi vậy đâu!” Triệu Thương Thiên lập tức đuổi theo.
“Duệ Vũ Vương, để cho ta coi!”
“Để ta! Ta muốn giết tên này!
“Mấy người đừng có cướp! Để ông!”
Mười mấy tiên vương viên mãn trở lên nháo nhào như ong vỡ tổ, ai cũng muốn giết Thiên Vũ Thần Tướng, không ai nhường ai, tranh nhau đuổi theo.
“Một đám cứ như quỷ chết đói vậy, thôi cho các ngươi đấy!”
Triệu Thương Thiên cũng không cướp đầu người với bọn họ, xoay người nhảy vào trận doanh của đám binh tôm tướng tép này, điên cuồng mà chém như chém dưa thái rau, mỗi một nhát đao đều làm chết hàng loạt người.
“Á!”
Chợt một tiếng kêu đầy thảm thiết vang lên, không ngờ lại là Thiên Vũ Thần Tướng, ông ta đã bị mười mấy thuộc hạ của Diệp Thiên giết chết.
“Ha ha ha!”
Những người này sung sướng ngửa đầu lên cười sằng sặc, khuôn mặt đầy máu và nụ cười hết sức đáng sợ ấy làm cho quân địch sợ vỡ mật.
Người ta thường nói bắt giặc phải bắt vua trước, Thiên Vũ Thần Tướng là chỉ huy của đội quân phe địch tiến đánh cửa Nam, ông ta bị giết, quân địch lập tức hoang mang sợ hãi, người đầu hàng thì đầu hàng, kẻ chạy trốn thì chạy trốn, kẻ bị giết thì bị giết.
Rất nhanh sau đó, trận chiến quy mô nhỏ này kết thúc, phe của đế quốc Long Hoàng có hơn ba triệu hơn người chết, hơn một triệu người bị bắt; phe của hoàng triều Hiên Viên chỉ có ba đến bốn trăm người bị chết, lại còn bắt được một cơ số người về làm tù binh, rõ ràng là kiếm lời.
Nhưng những tù binh này bị đưa vào thành Thiên Châu để tiến hành cải tạo lại.
“Hahaha!”
Ngạo Nguyệt Thần Tướng cười nói: “Đô đốc Diệp Thiên à, không ngờ đám thuộc hạ mãng phu của ngươi lợi hại thật, mặc dù bọn hắn hơi lỗ mãng một chút. Các ngươi đã giúp bản tướng đánh thắng một trận chiến lớn chỉ trong một thời gian rất ngắn, đây chính là trận chiến thắng đầu tiên của chúng ta trong suốt ba tháng qua đấy!”
Diệp Thiên cười sảng khoái và đáp: “Ngạo Nguyệt Thần Tướng, có thể ông không biết nhưng số trận chiến mà bọn họ từng tham gia không ít hơn ông đâu, cũng biết cách đánh hơn ông đấy, thế nên ông mà gọi họ là đám mãng phu nữa sẽ chỉ khiến ông xấu hổ thôi.”
Ngạo Nguyệt Thần Tướng nghe vậy thì nụ cười lập tức cứng đờ, sau đó nét mặt trở nên khó xem, lạnh giọng nói: “Mới thắng được một trận nhỏ mà đã kiêu ngạo rồi, nếu không có ưu thế nhiều cao thủ, các ngươi mà đánh kiểu vậy sẽ dẫn đến thương vong rất lớn!”
“Thế nên đánh trận không thể chỉ dựa vào sự dũng mãnh thiện chiến mà phải kết hợp với trí não mới được, ngoài ra còn phải dựa vào bố trí pháp trận nữa, không thể chỉ dựa vào sức mạnh được, như vậy là không khoa học!”
“Con bà nó!” Nhóm người Triệu Thương Thiên nghe vậy thì thầm chửi rủa trong lòng. May mà Diệp Thiên đang ở đây, chứ nếu Diệp Thiên không có ở đây thì họ chắc chắn sẽ bóp chết cái kẻ tự phụ này, vì họ nóng tính lắm.
Ai cũng biết một điều rằng bất kì một người nào trong số họ đều là những vị tướng lão làng giàu kinh nghiệm, đã trải qua hàng chục ngàn thậm chí là hàng trăm ngàn cuộc chiến tranh, hiển nhiên đánh cũng giỏi nhất. Trong trường hợp thực lực bên phe họ đủ để quyết định kết quả của cuộc chiến thì họ sẽ dùng luôn biện pháp mạnh, không cho kẻ địch có cơ hội lấy hơi chứ không phải bày binh bố trận như thế này. Cứ anh đánh tôi phòng, tôi đánh anh phòng như thế thật sự quá không có hiệu suất, hơn nữa còn tạo điều kiện cho đối phương gọi viện binh hoặc có cơ hội chạy trốn nữa.
Còn trong trường hợp thực lực của hai phe ngang nhau, hoặc phe họ không bằng phe đối phương, họ mới dùng đến pháp trận, bày mưu tìm kiếm đường thắng.
Không đánh một trận cho ông già này xem, ông ta sẽ không biết họ lợi hại như thế nào.
“Thế này đi.” Diệp Thiên nói: “Cho các thuộc hạ của ta hai triệu binh lực, còn lại đều cho ông. Quân địch cũng sắo tới rồi, chúng ta xem thử ai chỉ huy hai triệu binh lính thì sức chiến đấu sẽ cao hơn.”
“Được chứ!” Ngạo Nguyệt Thần Tướng đồng ý ngay tắp lự, nhanh chóng phân hai triệu binh mã cho Triệu Thương Thiên, sau đó nói: “Vậy chúng ta bắt đầu bày binh bố trận đi, ta thủ phía Tây, ngươi thủ phía Đông, xem trận doanh của ai bị đánh loạn trước.”
“Không thành vấn đề!” Triệu Thương Thiên lập tức đồng ý, nhân tiện bổ sung một câu: “Mặc dù ta có hơi chịu thiệt nhưng bản lĩnh để thắng ông vẫn có.”
Anh ta là một vị tướng hùng mạnh đã dãi nắng dầm mưa trên sa trường, từ khi thấy Thiên Vũ Thần Tướng ra lệnh chạy về phía Đông, anh ta đã biết thống soát phe địch đang ở phía đó. Và nơi có thống soái thường sẽ có thực lực mạnh hơn rất nhiều.
Nói các khác, quân địch ở mặt Đông mạnh hơn ở mặt Tây, nhưng Triệu Thương Thiên chỉ có đội ngũ hai triệu binh lính lại phải đối đầu với phe lợi hại hơn, Ngạo Nguyệt Thần Tướng có đến hơn hai triệu sáu binh sỹ lại đối đầu với phe yếu hơn, ai chịu thiệt vô cùng rõ ràng.
“Bản tướng không muốn bất công nên sẽ cho ngươi mượn thêm ba trăm ngàn binh lính nữa, giờ thì số người hai đội chúng ta đều bằng nhau rồi, ngươi không lỗ lã gì nữa chứ?” Ngạo Nguyệt Thần Tướng nói rồi chuyển ba trăm ngần người cho Triệu Thương Thiên.
“Được, ông nói ta không lỗ lã thì ta không lỗ lã.” Triệu Thương Thiên cũng không muốn nói lời thừa với ông ta nữa. Cho dù quân địch phía Đông mạnh hơn, anh ta vẫn có lòng tin rằng mình nhất định sẽ duy trì được lâu hơn Ngạo Nguyệt Thần Tướng.
Thế là hai người dều bắt tay vào việc bày binh bố trận.
Dương Đỉnh Thiên cùng với hơn tám mươi vị tiên vương khác cũng hí hửng chờ cái tên Ngạo Nguyệt Thần Tướng này bị vả mặt. Họ đứng ở giữa hai nhóm người, cùng xem trò hay với Diệp Thiên.
Không lâu sau, hai bên đã hoàn tất việc bày trận.
Khoảng mười lăm phút sau, đội quân phe địch với mười lăm triệu đang tấn công thành trì chia quân ra hai đường, một đường năm triệu binh lính ở cửa Tây đối đầu với phe của Ngạo Nguyệt Thần Tướng, một đường mười triệu binh lính ở cửa Đông đối đầu với Triệu Thương Thiên.
“Má ơi! Sao mà nhiều quá vậy!”
“Hơn hai triệu quân đánh với mười triệu quân, đánh sao nổi!”
“Biết đánh kiểu gì đây!”
Hai triệu tướng sĩ phe Triệu Thương Thiên bắt đầu hoảng loạn.
“Đừng hoảng, có bổn vương bày binh trận, bọn chúng sẽ không dễ dàng đột phá được phòng tuyến này đâu!” Triệu Thương Thiên nghiêm mặt nói.
“Hay là rút vào trong thành đi?” Ngạo Nguyệt Thần Tướng sợ hãi. Phe địch đông như thế, lát nữa hai bên xông vào nhau thì phe ta chết sẽ thảm lắm!
“Sao vậy, sợ rồi à?” Triệu Thương Thiên cười khẩy.
“Hơn bốn triệu quân đánh với mười lăm triệu quân, hoàn toàn không có phần thắng!” Ngạo Nguyệt Thần Tướng vô cùng hốt hoảng: “Chúng ta cứ rút lui vào trong thành phòng thủ đi, đừng thi với nhau nữa, chờ khi nào có cơ hội rồi thi.”
Triệu Thương Thiên phản đối: “Đừng vậy chứ, thi đấu ngay bây giờ luôn đi, nếu ông sợ thì gọi hết binh lính trong thành ra đây giúp ông đi, ta chỉ dùng hai triệu ba trăm ngàn quân này thi với ông.”
“Ngươi đúng là điên rồ! Ta không thi với ngươi đâu!”
Thấy năm triệu quân địch ở phía Tây đã càng ngày càng gần, Ngạo Nguyệt Thần Tướng lập tức sợ hãi hét lên: “Mau mở cửa thành ra cho bọn ta đi vào!”
Cổng thành được mở ra ngay sau đó.
“Rút lui vào thành Thiên Châu!” Ngạo Nguyệt Thần Tướng lại hét to lên, mang đại quân hơn hai triệu binh lính chen nhau chạy vào.
Chẳng mấy chốc, cổng thành đã bị đóng lại.
“Ơ ơ...”
Đội quân hơn hai triệu binh lính do Triệu Thương Thiên chỉ huy lập tức hoàn toàn hoảng loạn. Ngạo Nguyệt Thần Tướng rút lui rồi, giờ bọn họ bị quân địch kiềm kẹp cả hai bên!
“Các huynh đệ, đừng trách bản tướng, chúng ta thật sự đánh không lại đâu, các ngươi hãy ở ngoài đó với bọn hắn để cản quân địch lại đi, bọn ta sẽ ở trong này trợ công cho các ngươi.” Ngạo Nguyệt Thần Tướng bay lên cổng thành, cao giọng nói với phía dưới.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!