Gia tộc Liễu Sinh là đại diện cho âm lưu, kém xa so với nghiêm lưu Tá Tá Mộc của Tá Tá Mộc Tiểu Thứ Lang, thậm chí nói là làm trái lại cũng không quá đáng. Cao thủ của hai trào lưu tụ họp tại đây, xem ra gia tộc Liễu Sinh có mưu đồ rất lớn.
“Cậu dùng tuyệt kỹ của Tiểu Thứ Lang, tay cầm song đao, trông chẳng ra làm sao”, khi Đinh Dũng giao đấu với cả ba tên, anh không khỏi lắc đầu than thở.
Yến Phản dùng thanh Trường Thái Đao giống như cổ kiếm “Trường Quang” chứ không phải là hai thanh Oa Đao mà Liễu Sinh Cửu Sĩ vẫn hay dùng, thế này không những không thể phát huy được uy lực của Yến Phản mà ngược lại còn rơi vào thế yếu.
“Bớt lời, chịu chết đi”, Liễu Sinh Cửu Sĩ nghe Đinh Dũng đánh giá thuật kiếm của mình thì trừng mắt phẫn nộ.
Nhưng không thể phủ nhận thực lực của Liễu Sinh Cửu Sĩ rất mạnh, chí ít thì mạnh hơn nhiều so với hai anh em mà Đinh Dũng vừa gặp. Khi tấn công Đinh Dũng, hắn ta có thể khiến Đinh Dũng thấy đôi lúc khó mà tránh thoát.
Có điều cũng may trên tay Đinh Dũng cũng có một thanh Thái Đao nên mới có thể ổn định thế cục bị vây đánh dưới tay ba kẻ kia. Nhưng đây không phải là kết quả mà anh muốn thấy. Đinh Dũng nhếch miệng cười lạnh lùng, anh không thể tiếp tục sử dụng đao pháp để liều với cả ba tên này được.
Vốn dĩ anh không mấy thông thạo đao thuật của nước Oa, khi sử dụng Thái Đao lại không mấy quen. Nghĩ vậy, Đinh Dũng vung một đao ép cả ba tên kia lùi bước, sau đó khi Liễu Sinh Cửu Sĩ và đại ca mặc đồ đen của hắn bị đánh lùi, anh lao người về trước như một mũi tên tới phía trước tên còn lại, đấm mạnh vào ngực hắn.
Bịch! Tên kia bị đánh lùi về sau, miệng chảy máu.
“Chao ôi, mình dùng hết sức mà hắn ta chỉ bị thương nhẹ”, Đinh Dũng khẽ rít lên, sau đó tiếp tục tấn công, tung tiếp một đòn vào ngực đối phương.
Mọi thứ xảy ra rất nhanh chóng khiến tên kia không kịp trở tay phòng bị là đã bị Đinh Dũng giáng luôn cho liên tiếp ba cái tát, ngã nhào ra đất, ói ra cả miệng máu và không sao vực dậy nổi.
“Khốn khiếp”, thấy Đinh Dũng đánh trọng thương đàn em của mình, gã đàn ông mặc đồ đen điên tiết hét lên. Cứ thế xông về phía Đinh Dũng và tiếp tục sử dụng Cư Hợp.
Lần đầu tiên Đinh Dũng thấy thuật Cư Hợp nên có phần kinh ngạc nhưng lần này, khi thấy đối phương sử dụng nó lần nữa, Đinh Dũng ngược lại còn bật cười. Tinh hoa của Cư Hợp nằm ở chỗ nhanh chóng ra đòn bất ngờ để khống chế địch. Ở tình cảnh đánh nhau kịch liệt thế này thì sử dụng Cư Hợp là không hợp lý.
Thấy mấy người phía gia tộc Liễu Sinh mặc dù nắm trong tay không ít tuyệt kỹ dùng kiếm của Đông Kinh nhưng lại không hiểu cách vận dụng. Kinh nghiệm chiến đấu thực tế của bọn chúng quả thật rất kém. Nếu như gặp phải người bình thường như Kim Tư Kỳ thì có lẽ còn thấy rằng bọn chúng rất lợi hại, nhưng Đinh Dũng hiểu biết nhiều, chỉ cần nhìn là có thể nhận ra được yếu điểm của đối phương.
“Phá”, nghĩ vậy, Đinh Dũng hét lên một tiếng, thanh Thái Đao trong tay vung lên gạt phăng thanh Oa Đao của đối phương bay ra ngoài.
Gã đàn ông mặc đồ đen biến sắc, chỉ thấy mũi kiếm đột nhiên bị chém vào bất ngờ nên hắn ta có cảm giác cầm không chắc chuôi kiếm. Lực chém mạnh khiến thanh kiếm trong tay cứ thế rơi đi.
Đây chính là điều tối kỵ của võ sĩ. Một khi mất đi kiếm trong tay thì cũng mất đi cơ hội sinh tồn.
Một võ sĩ không có kiếm chẳng khác gì đợi chết.
Đinh Dũng đương nhiên biết đạo lý này cho nên sau khi hất bay thanh Oa Đao của đối phương, anh liền tiến lên trước. Thanh Thái Đao trong tay anh hoá thành đường sáng sắc lạnh, cứ thế đâm về phía đối phương.
“Không!!!”, thấy đại ca của mình không thể né được nhát kiếm này, cô ả bị Đinh Dũng đánh trọng thương ngã ra đất ban nãy đột nhiên hét lên thê thảm.
Lão đàn ông mặc đồ đen vừa lùi về sau, vừa nắm chặt lấy thanh Thái Đao mà Đinh Dũng đâm tới. Lưỡi kiếm sắc lẹm lập tức cứa đứt lòng bàn tay hắn ta nhưng hắn chẳng thể nào khiến cho thanh kiếm ngừng di chuyển về phía trước, chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh kiếm cứa qua lòng bàn tay đâm thẳng vào ngực.
Lực đạo dùng kiếm rất mạnh vì Đinh Dũng đã dùng toàn bộ sức lực. Anh ghìm hắn ta vào thân cây gần đó.
Máu tươi cứ thế chảy ra khỏi miệng gã đại ca mặc đồ đen. Hắn nắm chặt lưỡi kiếm, muốn rút nó ra khỏi ngực mình nhưng sức hắn ngày càng đuối. Hắn hoang mang há miệng ra nhưng chẳng nói nổi một lời.
“Đại ca”, Liễu Sinh Cửu Sĩ thét lên thê thảm, rút thanh Oa Đao ngắn bên hông mình ra, rống giận: “Chết đi”.
Liễu Sinh Cửu Sĩ dứt lời, thanh Oa Đao trong tay hắn mang theo sát khí ngút trời. Hắn thay đổi trường phái khiến Đinh Dũng không khỏi cau mày. Tên này vốn dĩ dùng Yến Phản, thuộc Tá Tá Mộc Nghiêm Lưu, nhưng lại dùng với song đao cho nên mới khiến Đinh Dũng cảm thấy chẳng ra làm sao.
Có điều điều anh không ngờ tới đó là thực lực của tên này lại rất mạnh.
Đây mới chính là trường phái chính xác dùng đến song đao này. Đinh Dũng nheo mắt, anh cảm thấy trường phái này rất lợi hại. Ban đầu một vị võ sĩ ở Đông Kinh xuất thế cũng đúng lúc anh bế quan độ kiếp, kết quả không ngờ vị võ sĩ đó càn quét khắp thiên hạ, không ai là đối thủ.
Liễu Sinh Cửu Sĩ thân thủ rất nhanh. Hắn di chuyển như gió, đôi Oa Đao như lưỡi hái tử thần chém về phía Đinh Dũng.
Thấy đao pháp này, Đinh Dũng nhếch miệng cười. Ban đầu anh không thể giao đấu với vị võ sĩ ở Đông Kinh kia, nhưng hiện giờ có truyền nhân của vĩ võ sĩ này, anh phải thử mới biết được đao thuật của võ sĩ đó rốt cục thế nào mới được.
Nghĩ vậy, Đinh Dũng không hề do dự, cứ thế xông lên. Đao kiếm trong tay hai người bọn họ chém thoăn thoắt va chạm với nhau phát ra những tiếng vang chói tai.
“Xem ra đao thuật của Đông Kinh chẳng ra làm sao”, một lát sau, Đinh Dũng không khỏi lắc đầu. Anh thấy đao pháp này có đến hàng trăm sơ hở.
“Chết đi”, Liễu Sinh Cửu Sĩ hét lên phẫn nộ, sau khi giao đấu với Đinh Dũng một hồi, hắn đạp chân vào thân cây ở bên, một lần nữa nhanh chóng quay người về, còn thanh Oa Đao trong tay theo đà của chủ nhân đâm thẳng về phía Đinh Dũng.
Thấy động tác của Liễu Sinh Cửu Sĩ, Đinh Dũng hắng giọng, bật cười lạnh lùng. Thanh Thái Đao trong tay anh di chuyển thoăn thoắt, cứ thế múa thành một đường tròn.
Đao kiếm va chạm nhau, Đinh Dũng không hề lùi bước, cứ thế tấn công lên, hắng giọng nói: “Cho mày xem xem kiếm đạo thực sự của Hoa Hạ bọn tao”.
Dứt lời, thanh Thái Đao trong tay Đinh Dũng hoá thành trường kiếm, dùng thuật Tứ Lưỡng Bát Thiên Kim, gạt bay song đao trong tay Liễu Sinh Cửu Sĩ. Đinh Dũng và thanh Thái Đao của mình như hoà lại làm một, không ngừng di chuyển trong không trung.