“Buổi đấu giá?”, Đinh Dũng sững người hỏi lại. “Ở đâu?”
“Ở thành phố Kim Châu, Tôi nghe nói chỉ có một số người có chút quyền mới được mời đến. Tôi nghĩ ở đây có lẽ sẽ có rất nhiều đồ hay ho”, Tống Long đem những gì mình biết nói với Đinh Dũng.
Cậu ta cũng muốn nói rằng mình không nhận được giấy mời, có điều nghĩ lại thì nếu như có một buổi bán đấu giá như vậy thì Kim Tư Kỳ có lẽ có giấy mời.
“Anh nói buổi bán đấu giá của Kim Thành sao?”, nghe hai người nói chuyện, Kim Tư Kỳ cau mày, vỗ ngực nói: “Hình tối qua tôi nhận được một lời mời tới buổi bán đấu giá. Tôi thấy hình như tên gọi là cái gì mà bán đấu giá Kim Thành vì cũng chẳng có thời gian đi nên tôi ngó lơ nó luôn”.
“Anh Đinh, anh muốn đi sao? Anh muốn đi thì tôi sẽ cho người gửi thiệp cho anh”, Kim Tư Kỳ nhìn Đinh Dũng nói.
“Đi xem xem thế nào”, Đinh Dũng gật đầu,
Vừa hay anh cũng chưa biết nên tặng quà gì.
Vả lại Đinh Dũng nghĩ rằng không chỉ tập một món quà đơn giản như vậy. Anh và Hàn Phương Nhiên kết hôn cũng lâu như vậy rồi, lễ vật kết hôn ban đầu cũng là do nhà họ Hàn bỏ ra, đến một món sính lễ anh cũng không có. Đinh Dũng muốn nhân cơ hội lần này tặng quà chúc mừng và tặng quà sính lễ để bù đắp lại cho Hàn Phương Nhiên.
“Hai người làm việc mình đi, tôi đi lượn xem”, nghĩ rồi Đinh Dũng chuẩn bị đi mua một số đồ sính lễ.
Tống Long gật đầu, cùng Kim Tư Kỳ rời đi.
Sau khi tiẽn hai người rời đi, Đinh Dũng mới lái xe tới một tiệm vàng cao cấp.
“Chào anh, xin hỏi anh cần chúng tôi giúp gì không ạ?”, Đinh Dũng vừa vào cửa là đã có vài nhân viên bán hàng liếc nhìn anh, có điều họ tỏ ra không mấy hứng thú với anh.
Chỉ có một cô gái đứng ở góc thấy vậy, vội đi đến đón tiếp. Đinh Dũng nhìn cô gái, cười nói: “Chỗ các cô có trang sức bằng vàng cao cấp một chút không, ví dụ như trâm vàng chẳng hạn”.
“Có ạ, mời anh đi bên này”, cô gái dẫn Đinh Dũng tới trước một quầy bày vàng.
Trong tủ quầy bày cây trâm được thiết kế tinh xảo, ánh lên sắc vàng tím trông rất bắt mắt. Đinh Dũng nhìn là đã thích luôn. Anh hỏi: “Cây trâm này bao nhiêu tiền?”
“Đây là vật quý của cửa hàng chúng tôi, trâm cánh phượng đấy ạ”, nói rồi, cô nhân viên đỏ bừng mặt. “Tôi phải hỏi lại giá một chút”.
“Ừm”, Đinh Dũng tiếp tục nhìn những món đồ khác.
Trong tủ trưng bày ngoài cây trâm ánh tím vàng ra thì còn có một bộ bát đũa bằng vàng và một bàn tính bằng vàng.
Cô nhân viên bán hàng dẫn một người đi tới. Người kia nhìn Đinh Dũng một lượt, trong ánh mắt tỏ vẻ khó chịu, hỏi: “Anh muốn hỏi gì?”
“Ngoài ba thứ này ra thì ở đây còn có gì khác không?”, Đinh Dũng chỉ vào ba thứ đồ làm bằng vàng bên trong tủ quầy, hỏi. “Cùng đẳng cấp với mấy thứ này”.
“Không còn nữa, đây là bảo vật trong tiệm của chúng tôi rồi”, nhân viên bán hàng kia cău mày đáp. “Tôi khuyên anh nên tới bên kia xem, bên kia giá thấp hơn một chút”.
Nghe nhân viên bán hàng nói vậy, Đinh Dũng mới lắc đầu, hỏi: “Có thể lấy ra cho tôi xem một chút được không?”
Mặc dù cây trâm vàng cánh phượng này trông rất đẹp nhưng anh vẫn muốn kiểm tra một chút, nếu mà mang đi tặng mới phát hiện ra chất liệu có vấn đề thì lại mất mặt quá.
“Đúng là không biết tự lượng sức. Cái món đồ này anh có mua nổi không?”, nào ngờ sau khi nghe đình Dũng nói vậy, cô nhân viên bán hàng kia lập tức tỏ vẻ mỉa mai. “Nếu làm hỏng thì anh có đền được không?”
Đinh Dũng tối sầm mặt lại, hỏi: “Tôi là khách, tôi muốn xem thì có vấn đề gì sao?”
“Anh mua thì đương nhiên không vấn đề gì, nhưng căn bản anh lại không muốn mua”, cô nhân viên kia lại liếc đình Dũng một lượt với vẻ mặt châm chọc. “Người như anh tôi gặp nhiều rồi, chỉ xem mà không mua. Trông con người ăn mặc như anh, từ đầu đến chân cộng lại cùng lắm cũng chỉ tới một trăm tệ, anh có mua được không?”
“Nếu tôi mua được thì sao?”, Đinh Dũng vốn định mua món đồ này nhưng nào ngờ nhân viên bán hàng lại tỏ vẻ khinh thường anh như vậy.
“Nếu anh mua nổi bất cứ thứ nào trong tủ quầy này thì tôi ăn cái tủ quầy đấy luôn”, cô nhân viên bán hàng bật cười, cô ta không tin Đinh Dũng có đủ tiền để mua ba món đồ này.
Đây là những món đồ quý giá nhất trong tiệm của cô ta, bày ở đây cũng đã hơn nửa năm trời, người hỏi thì nhiều nhưng lại không có ai mua nổi, phần lớn đều chỉ hỏi giá tiền sau đó lại bỏ qua.
Mà những người hỏi mấy món đồ này đều là những người ăn mặc hàng hiệu. Một người ăn mặc tầm thường, trên người cùng lắm cộng lại cũng chỉ chừng 100 tệ giá trị quần áo như đình Dũng thì cô ta đương nhiên không tin anh có thể mua nổi mấy món đồ này.
“Được, là cô nói đấy”, Đinh Dũng có phần tức giận. Anh chỉ vào ba món đồ bằng vàng trong tủ quầy, nói: “Gói ba món đồ này lại cho tôi. Tôi mua nó”.
“Anh mua? Đến tiền anh còn không hỏi mà đã nói mua rồi. Anh nghĩ là tôi có tin không?”, nhân viên bán hàng cău mày, lên giọng.
Đinh Dũng rút tấm thẻ ngân hàng từ trong túi quần ra đặt lên mặt bàn quầy, nói: “Tin hay không tùy cô, cứ quẹt thì biết”.
Khi nói quẹt tiền, anh liền quay sang nhìn cô gái xinh xắn ban đầu.
“Chị quản lý, ba món đồ này bao nhiêu tiền ạ?”, cô gái kia nhìn quản lý với ánh mắt sợ hãi, hỏi nhỏ.
Cô quản lý kia lên giọng mỉa mai: “Thế nào, cô tin anh ta thật à? Tôi thấy cô nghĩ đến thành tích nhiều đến mức điên rồi đấy”.
“Không có ạ, chỉ là…”
“Thôi bỏ đi, đừng nói tới ba thứ này nữa. Chỉ cần cây trâm kia cũng đã ba trăm năm mươi triệu tệ”.
Cô quản lý kia khoát tay, nói ra giá tiền rồi nhìn sang Đinh Dũng như thể muốn thấy bộ dạng không có tiền mà định chuồn đi từ anh.
Thế nhưng điều khiến cô ta không ngờ tới chính là Đinh Dũng lại đẩy thẻ ngân hàng, nói: “Tôi mua ba thứ này, bao nhiêu tiền thì cứ quẹt”.
“Anh, anh lấy hết sao ạ?”, cô nhân viên bán hàng hỏi lại bằng giọng mừng rơn.
“Không sai”, Đinh Dũng gật đầu, sau đó nói tiếp. “Cô hỏi giám đốc của các cô xem nếu còn có loại tương tự thì tôi mua hết”.