Đinh Dũng bật cười, người như Lâm Hồng Ngạn, đừng nói là Nguỵ Tiêu Tĩnh, đôi khi chính anh còn không chịu nổi. Anh vừa cười vừa lấy Định Thần Châu ra rồi nói: “Bắt đầu thôi, khoanh chân ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại”.
“Hả? Nhắm mắt làm gì?”, nghe thấy câu này của Đinh Dũng, mặt Nguỵ Tiêu Tĩnh ửng hồng.
“Không nhắm cũng được, nhưng sẽ hơi khó chịu”, Đinh Dũng nhún vai bất đắc dĩ.
Nếu cứ mở mắt thì sẽ không thể ngưng thần tĩnh khí, việc dung hợp với Định Thần Châu vốn đã rất đau đớn rồi, nếu không thể ngưng thần thì đương nhiên sẽ đau đớn hơn.
Nhưng ngoài việc có hơi đau đớn ra thì không còn ảnh hưởng nào khác, cho nên Đinh Dũng mới cho Nguỵ Tiêu Tĩnh quyền lựa chọn.
“Ừm”, Nguỵ Tiêu Tĩnh gật đầu, nhưng không nhắm mắt lại.
Đinh Dũng cũng không nói thêm nữa, vung Định Thần Châu trong tay ra, sau đó bấm pháp quyết trong tay, bấm Pháp Quyết và chỉ vào giữa hai lông mày Nguỵ Tiêu Tĩnh.
Định Thần Châu rơi xuống trước hai lông mày của Nguỵ Tiêu Tĩnh, lơ lửng quay tròn trên không trung, trông rất huyền ảo, Nguỵ Tiêu Tĩnh giật mình, ngạc nhiên hỏi: “Sao nó lại lơ lửng được thế ạ?”
“Dung hợp!”, Đinh Dũng không trả lời câu hỏi của cô, cũng không thể hiện sự do dự, anh dùng tay chạm nhẹ, Định Thần Châu lập tức dính chặt vào phần da chỗ da lông mày của Nguỵ Tiêu Tĩnh.
“A!”, Nguỵ Tiêu Tĩnh hét lớn một tiếng: “Đau, đau quá, đau quá!”
“Đừng nhúc nhích!”, thấy Nguỵ Tiêu Tĩnh đưa tay sờ trán, Đinh Dũng cau mày rồi khẽ giọng nói.
Bị Đinh Dũng làm cho giật mình, bàn tay đang đưa ra của Nguỵ Tiêu Tĩnh cứng đờ, cô chu cái miệng nhỏ nhắn lên rồi nói với giọng không vui: “Thầy làm em đau quá, có cách nào giảm đau không?”
“Bảo em nhắm mắt lại thì em không nghe”, Đinh Dũng dùng ánh mắt trách cứ nhìn Nguỵ Tiêu Tĩnh rồi nói: “Nhắm mắt lại sẽ đỡ hơn”.
Nghe thấy lời Đinh Dũng nói, Nguỵ Tiêu Tĩnh nhanh chóng nhắm mắt lại, quả nhiên cơn đau cũng dịu đi một chút, cô cắn chặt môi dưới, không nói gì nữa.
Tuy nhiên tất cả những lời này đã bị Lâm Hồng Ngạn ở ngoài cửa nghe thấy.
Sắc mặt Lâm Hồng Ngạn lúc này cực kỳ khó coi, khi nghe thấy Nguỵ Tiêu Tĩnh nói bị Đinh Dũng làm đau, bà ta càng siết chặt nắm tay hơn, cắn răng nghiến lợi nói: “Hay lắm Đinh Dũng, cậu đúng là tên khốn kiếp, tôi biết cậu không phải thứ tốt lành gì mà, nếu Nguỵ Tiêu Tĩnh không phải là con gái lãnh đạo lớn thì bây giờ tôi đã khiến tiếng xấu của hai người đồn xa rồi!”
Nghĩ đến đây, Lâm Hồng Ngạn cắn răng chịu đựng, bà ta hít một hơi thật sâu, ép bản thân ngồi trên ghế sofa.
Nếu để Đinh Dũng biết được suy nghĩ này của Lâm Hồng Ngạn chắc anh sẽ dở khóc dở cười, chuyện này đúng là không thể giải thích, qua một cánh cửa Lâm Hồng Ngạn không thể nhìn thấy tình hình bên trong, chỉ nghe thấy âm thanh, là ai thì cũng sẽ suy nghĩ linh tinh thôi.
Sau khoảng mười phút, pháp quyết trong tay Đinh Dũng thay đổi, cả viên Định Thần Châu đã được dung hợp vào trong hoàn toàn.
Khi Định Thần Châu hoàn toàn dung hợp vào cơ thể Nguỵ Tiêu Tĩnh, người cô run lên, trong đầu có cảm giác như được xoa tinh dầu, cô chỉ cảm thấy nhẹ nhàng sảng khoái, mọi vấn đề nghĩ không thông lúc này đều đã được giải quyết.
“Hừm… dễ chịu quá!”, Nguỵ Tiêu Tĩnh nhắm mắt, cảm giác sảng khoái trong đầu khiến cô như say đắm, không tự chủ được nằm xuống giường.
Đinh Dũng không ngạc nhiên về điều này, Định Thần Châu vốn rất hữu ích cho ý thức của con người, giờ phút này nó thâm nhập vào ấn đường, không có sự cản trở của cơ thể, cảm giác thoải mái sẽ tăng gấp mười lần.
Phản ứng của Nguỵ Tiêu Tĩnh cũng đã được Đinh Dũng đoán trước nên anh cũng không quá ngạc nhiên.
“Em ở lại đây nghỉ ngơi một lát đi, anh đi mua thức ăn, trưa nay mẹ vợ anh còn định giữ em lại ăn cơm đấy”, nói xong, Đinh Dũng cũng không quan tâm Nguỵ Tiêu Tĩnh có nghe thấy mình nói hay không đã đẩy cửa bước ra ngoài.
Lâm Hồng Ngạn đang ngồi trên sofa, trừng mắt khinh thường, thầm nghĩ tên này quá vô dụng, mười phút đã tước vũ khí đầu hàng, đúng là tên bỏ đi.
Không ngờ Đinh Dũng lại đột nhiên đi ra, bà ta giật nảy mình, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại, cau mày quát lớn: “Đinh Dũng, uổng công Phương Nhiên nhà chúng tôi đối xử với cậu tốt như vậy mà cậu lại làm chuyện có lỗi với nó!”
Đinh Dũng lau mồ hôi trên trán, nghe xong lời này của Lâm Hồng Ngạn thì ngớ người, vô thức hỏi ngược lại: “Con làm chuyện có lỗi với Phương Nhiên bao giờ ạ?”
“Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?”, Đinh Dũng không đoán ra được.
Anh không hề biết Lâm Hồng Ngạn đang nói gì, sao vừa nãy vẫn còn bình thường mà bây giờ đột nhiên lại trở mặt rồi?
“Hừ! Không biết? Cậu ở trong kia làm gì cùng người con gái khác cũng phải nhìn xem đây là nơi nào chứ, làm chuyện đó trong nhà Phương Nhiên mua, cậu không cảm thấy xấu hổ à?!”, Lâm Hồng Ngạn càng nói càng giận, bà ta đứng bật dậy rồi chỉ vào Đinh Dũng quát tháo: “Tôi đã ghi âm lại rồi, tôi sẽ bảo Phương Nhiên ly hôn với cậu!”
“Cái đồ vong ân bội nghĩa này, ăn của chúng tôi, uống của chúng tôi mà lại đối xử với Phương Nhiên như thế!”, nói đến đây, sắc mặt Lâm Hồng Ngạn âm trầm, “Tôi thật sự muốn lột da cậu!”
Đinh Dũng nhíu mày, thật sự không hiểu Lâm Hồng Ngạn đang nói gì, vì thế sắc mặt anh cũng trở nên lạnh lùng, nói: “Mẹ, chuyện gì cũng phải có bằng chứng, mẹ không thể vu khống cho con được, Phương Nhiên cũng sẽ không tin!”
“Tôi vu khống cậu? Đinh Dũng, cậu đúng là biết ăn nói, đen cũng được cậu nói thành trắng!”, nghe câu này của Đinh Dũng, Lâm Hồng Ngạn vốn đã cực kỳ tức giận, bây giờ thì bùng nổ luôn, bà ta chỉ tay vào Đinh Dũng rồi mắng: “Tôi ăn no dửng mỡ mới đi vu khống cái thứ ăn hại nhà cậu, cậu không thừa nhận việc mình vừa làm đúng không?”
“Vừa nãy cậu với con bé Nguỵ làm gì ở trong phòng, trong lòng cậu tự biết rõ!”, Lâm Hồng Ngạn hừ lạnh, liếc về phòng Đinh Dũng, dường như sợ khiến Nguỵ Tiêu Tĩnh nghe thấy bà ta buộc phải hạ giọng, lạnh lùng ngồi trên sofa.
Nghe đến đây, Đinh Dũng mới hiểu Lâm Hồng Ngạn đang nói gì, anh không khỏi dở khóc dở cười.
Bây giờ nhớ lại, những lời của Nguỵ Tiêu Tĩnh vừa nãy đúng là hơi kỳ lạ, nếu bị người khác chỉ nghe được mà không nhìn thấy thì sẽ gây ra hiểu lầm.
“Mẹ, nếu con nói vừa nãy con và Nguỵ Tiêu Tĩnh ở trong phòng không làm gì cả thì mẹ có tin không?”, Đinh Dũng muối mặt ngồi lên sofa, xấu hổ nói.
Anh làm vậy cũng là vì Hàn Phương Nhiên, dù sao Lâm Hồng Ngạn cũng là mẹ của cô, nếu là người khác thì anh còn chẳng thèm quan tâm bọn họ nghĩ thế nào.
“Tôi còn có thể tin cậu sao?”, Đinh Dũng vừa dứt lời, Lâm Hồng Ngạn đã hung hổ, nắm chặt tay rồi nạt lại.