“Muốn chết!”, Đinh Dũng mặt mày lạnh lùng, gằn giọng. Từ giây phút đầu tiên nhìn thấy đám người này, anh đã nhận ra lại lịch của bọn họ. Bọn họ không những không phải là người bản địa, thậm chí đều không phải là người của Giang Bắc.
Trông cách ăn mặc thì giống như người Man Di mà xưa kia anh từng gặp ở Bắc Cảnh.
“A!!! Chết đi”, gã đàn ông kia đột nhiên hét lớn và lao về phía Đinh Dũng.
Không thể phủ nhận mặc dù gã ta có dáng người không cao nhưng thân hình lại thô kệch một cách đáng sợ, đặc biệt là nắm đấm như bao cát càng khiến người ta nhìn mà thấy sợ.
Chí ít thì người ở Giang Bắc xét về tố chất cơ thể, quả thực không thể bằng bọn họ.
Không kịp nghĩ thêm gì nhiều, Đinh Dũng nheo mắt nhìn đám người đang xông đến, anh không hề tỏ ra hoang mang sợ hãi, nhanh chóng né người thoát khỏi đòn đấm của gã ta sau đó giơ chân khẽ gạt.
Bịch! Gã đàn ông với cái tên Ô Thác bị Đinh Dũng gạt, cứ thế ngã dụi xuống đất.
“Cả thân hình thì đầy sức lực mà lại không hề có chút kỹ năng nào”, Đinh Dũng lắc đầu nhếch miệng cười, anh nhìn gã Ô Thác nằm trên đất mà lãnh đạm nói: “Còn muốn đến à? Mày không phải đối thủ của tao”.
Tên này không những không hề có chút kỹ năng chiến đấu nào nào mà đến cả tu vi về võ đạo cũng không có. Ngoại trừ thân hình trông lực lưỡng và thô kệch ra thì hắn chẳng có gì cả.
“A!!! Chết đi”, ai ngờ Ô Thác lại chẳng khác gì hung thú ngang tàng, căn bản không hề giao tiếp với Đinh Dũng mà cứ thế vùng dậy xông về phía anh.
Thấy thế, Đinh Dũng nhướng mày, đôi mắt nhìn lạnh lùng thấy rõ. Anh vung tay, gần như muốn cho hắn một đòn đau điếng.
Thấy cảnh này, cô gái hung tợn đứng bên cạnh kia đột nhiên bật cười lạnh lùng. Dám đụng vào Ô Thác à? Hắn ta quả không biết sống chết là gì.
Cô ta như thể nhìn thấy cảnh tượng Đinh Dũng bị đánh bay ra ngoài và ngã ra đất không sao gượng dậy nổi.
Lúc này nắm đấm của Đinh Dũng đã chạm vào nắm đấm của Ô Thác, thế nhưng trước giây phút hai nắm đấm chạm nhau, Đinh Dũng đột nhiên xoè tay ra tóm lấy nắm tay Ô Thác, sau đó tận dụng lực của nắm đấm kia mà kéo giật về.
Đòn đấm mà Ô Thác đánh về phía Đinh Dũng căn bản đã dùng hết sức mạnh, lúc này sau khi bị Đinh Dũng kéo giật đi thì như thể đấm vào hư không, không những không hề có chút cảm giác chịu lực nào mà dưới sự chuyển hướng của Đinh Dũng, cơ thể hắn ta mất đi sự thăng bằng, toàn thân dúi về phía trước.
Cũng đúng lúc này, bước chân Đinh Dũng mới khựng lại, sau đó anh bước dứt khoát về phía trước, đầu gối bên phải nhanh chóng đưa lên thụi luôn vào ngực Ô Thác.
Bịch một tiếng, tên Ô Thác cứ thế ngã lùi về sau bảy, tám bước, hắn ôm ngực cố giữ thăng bằng nhưng Đinh Dũng đâu cho hắn cơ hội phản ứng lại. Giây phút hắn dừng bước, Đinh Dũng lao như mũi tên về phía trước tung đòn đạp hắn bay ngay ra khỏi đó.
Mọi thứ xảy ra nhanh như chớp, đợi sau khi tất cả mọi người phản ứng lại thì Ô Thác đã bị Đinh Dũng đánh cho không thể vực dậy nổi.
Cô gái hung tợn kia nhếch miệng vừa tỏ vẻ cao ngạo thì thấy cảnh này. Cô ta thậm chí còn không kịp lệnh cứu viện thì Ô Thác đã bị Đinh Dũng đánh cho tơi bời rồi.
“Tao nói rồi, mày không phải đối thủ của tao”, thực ra Đinh Dũng hoàn toàn không cần phải mất thời gian như vậy với hắn ta, anh chỉ cần khẽ dùng lực thì với tu vi võ đạo của anh đương nhiên có thể đánh bại Ô Thác rồi.
Có điều đối diện với một kẻ mà trên người không hề có chút tu vi võ đạo nào thì Đinh Dũng vẫn luôn thấy rằng dùng sức mạnh của võ đạo lại chẳng khác gì đi ức hiếp người khác. Anh càng không thích dùng kỹ năng đơn thuần đánh bại đối phương.
“Cả ba người lên đi, đánh bại hắn cho tôi”, thấy Ô Thác ngã ra đất, cô gái kia không hề bảo người đi cứu hắn ta mà cứ thế ra lệnh cho ba tên đánh Đinh Dũng.
“Vâng”, cả ba tên vừa đi tới bên cô gái bán đàn cổ kia nghe thấy thế thì vội gật đầu vâng lệnh không quan tâm tới hai người phía cô gái bán đàn kia nữa mà xoay người đi về phía Đinh Dũng.
Có thể nhận ra thân phận của cô ta không hề đơn giản, nếu không thì cũng không thể khiến cho bốn người này làm theo lệnh của mình được. Có điều, điều Đinh Dũng hiếu kỳ chính là người có thân phận như vậy mà vệ sĩ lại chỉ có bốn tên.
“Ba người cùng lên cũng chẳng phải là đối thủ của tôi”, Đinh Dũng lắc đầu nói.
Ai ngờ Đinh Dũng vừa dứt lời, cô gái hung tợn kia liền tỏ ra tức tối. Cô ta hắng giọng: “Nói năng hàm hồ, bọn họ đều là dũng sĩ một địch mười trong tộc Bắc Di, vừa rồi Ô Thác chỉ là sơ ý mà thôi”.
“A! Đánh chết hắn”, ba tên kia đồng thanh hô lên và lao về phía Đinh Dũng.
“Ngu xuẩn”, trong đôi mắt Đinh Dũng lạnh lùng thấy rõ. Trước kia anh không muốn ra tay với đám người này cũng là vì người ở Bắc Cảnh mặc dù là người Man Di nhưng cũng có công lao, Đinh Dũng không muốn làm bọn họ bị thương, nhưng hiện giờ đám người Man Di này lại hống hách ngang ngược, vậy thì không thể trách anh được rồi.
Nghĩ vậy, Đinh Dũng hắng giọng không lùi bước mà tiến lên. Trong mắt bọn chúng, Đinh Dũng giống như con báo với tốc độ điên cuồng, cứ mỗi một chiêu thức anh tung ra đều mang theo sức mạnh khủng khiếp. Sức mạnh và tốc độ thế này vỗn dĩ không thể nào cùng xuất hiện được, thế nhưng Đinh Dũng lại là minh chứng đi ngược lại khả năng đó.
Bịch một tiếng, tên cầm đầu bị Đinh Dũng đạp bay ngã vật ra đất. Sau đó, Đinh Dũng lại tung ra một đấm, không cho bọn chúng có cơ hội phản ứng lại, đánh tiếp tên tiếp theo.
Mãi tới lúc này, trong mắt tên cuối cùng mới tỏ ra sợ hãi, lúc hắn muốn lùi thì đã muộn rồi.
Đinh Dũng hất chân, hất cái roi dưới đất lên sau đó phất roi. Cây roi vừa dài vừa mảnh như con rắn quấn lấy cổ tên kia, sau đó anh kéo phăng về sau khiến hắn ngã dụi ra đất.
“Tên này là ma quỷ, tiểu thư, mau chạy thôi”, tên kia bị Đinh Dũng đánh ngã thì lập tức vùng vẫy bò dậy chắn trước mặt cô gái hung tợn kia.
“Dám ra tay với tộc Man Di bọn tao, bọn tao sẽ không tha cho mày”, thấy cảnh này, cô gái hung tợn kia có vẻ sợ hãi, nói xong thì cứ thế quay người rẽ đám người mà chuồn đi.
Thấy cô ta bỏ trốn, Đinh Dũng không lựa chọn đuổi theo mà nhìn cô gái bán đàn ngã dưới đất, hỏi: “Các cô từ Bắc Cảnh tới đây sao?”