Vừa nghĩ tới nếu có thể đem con Tuyết Quái này quay về là có thể có được thù lao xứng đáng, trong mắt ông ta rõ vẻ tôi độc.
Con sói đầu đàn cũng không khá hơn là mấy. Trên bộ lông trắng muốt như bông kia có cả vết máu rất dài, máu tươi cứ thế chảy xuống đùi nó. Nó nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung tuổi trước mặt.
Đinh Dũng đỡ mấy người phía người đàn ông để râu quai nón ngồi ở cách đó không xa, còn Trần Phong thì anh không màng đến nữa mà nhìn sang người đàn ông trung tuổi đang đối đầu tới con sói đầu đàn.
Người đàn ông này có thực lực không hề yếu, ít nhất cũng là võ sư Đỉnh Phong, thậm chí có khả năng còn mạnh hơn cả Võ Sư Đỉnh Phong. Từ trận đấu vừa rồi với con sói, có thể thấy thực lực của người này không hề yếu hơn nó.
Đinh Dũng vốn dĩ còn nghĩ rằng người Bắc Cảnh phần lớn tứ chi phát triển và không có người nào có kỹ năng chiến đấu cả. Nhưng vừa rồi thông qua cách người đàn ông trung tuổi này chiến đấu, anh có thể nhận ra ông ta còn có kỹ năng chiến đấu vượt trội hơn cả võ sư của vùng Giang Bắc Giang Nam.
Cho dù là chiến đấu với con sói hay là khả năng né tránh thì đều rất khéo léo, kinh nghiệm chiến đấu thực tế phong phú, tuyệt đối không phải là võ sư bình thường.
Đúng lúc này, bên ngoài miếu đột nhiên có tiếng gào thét. Đinh Dũng nhìn ra ngoài, chỉ thấy một chiếc xe màu đen đi tới, hai đội người ngựa tập hợp lại với nhau bao vây chặn đứng con sói đầu đàn. Đàn sói vốn lấy lại được chút ưu thế thì lúc này lại lâm vào cảnh nguy hiểm.
Thấy cảnh này, người đàn ông trung tuổi nhếch miệng cười lạnh lùng như thể nhìn thấy cảnh sau khi mình đem xác con sói đầu đàn về và đổi lấy được phần thưởng kếch xù vậy.
Thế nhưng đúng lúc này, con sói đầu đàn đột nhiên rống lên một tiếng, không ra tay với người đàn ông trung tuổi nữa mà lao ra ngoài, mục tiêu chính là chiếc xe kia.
Trên xe lúc này có hai người. Bọn họ thấy con sói đầu đàn thì vội hét lên: “Mau chặn con súc sinh này lại cho tôi”.
“Tộc trưởng, cẩn thận”, Nam Vọng Kim trông thấy cảnh này thì tái mét mặt. Ông ta không thể ngờ con súc sinh này lại không đối đầu với mình nữa cho nên vội lao ra.
Nam Vọng Thu là Thiếu Tộc Trưởng, nếu để cậu ta gặp phải chuyện gì trong tầm mắt mình thì sau khi về tộc trưởng với tính cách bạo tàn nhất định sẽ trút giận lên đầu ông ta. Nam Vọng Thu không dám chậm trễ, di chuyển với tốc độ nhanh nhất xông ra ngoài.
Những người còn lại cũng không vây đàn sói nữa mà quay người chạy về phía chiếc xe bánh xích, tập trung xung quanh xe bánh xích. Thấy con sói trắng đang định lao đến, Nam Vọng Kim mặt mày tái mét, trong lòng thấp thỏm không yên. Đột nhiên con sói trắng lách người, không lao về phía xe bánh xích nữa mà nhảy bổ vào đàn sói trắng ở bên.
“Hú!”, một tiếng rút kéo dài. Con sói đầu đàn cùng đàn sói kia không quay đầu lại, cứ thế chạy tít tắp về phía xa.
Nam Vọng Kim vừa thở phào một hơi thì liền liền ý thức được con sói đầu đàn bỏ đi rồi. Mặt ông ta nghệt hẳn đi, tỏ vẻ khó chịu như thể để lỡ mất một con mồi béo vậy.
“Thiếu tộc trưởng, cậu không sao chứ?”, Nam Vọng Kim liếc nhìn sang Nam Vọng Thu rồi đi tới, chắp tay lại nói.
Nam Vọng Thu suýt chút nữa thì bị đàn sói doạ cho đái ra quần, lúc này nghĩ lại bộ dạng đó của mình, cậu ta chợt hắng giọng: “Nam Vọng Kim, ông còn ngây ra đấy làm gì? Tuyết Quái đâu?”
“Tôi…”, Nam Vọng Kim mặt không còn giọt máu, vội ngẩng đầu nhìn Nam Vọng Thu, trong lòng thầm nghĩ lẽ nào cậu còn không biết Tuyết Quái đi đâu rồi? Không phải vừa rồi vì cậu nên nó mới chạy mất sao? Thế nhưng Nam Vọng Kim cũng chỉ có thể nghĩ trong đầu chứ không dám nói ra. Ông ta cảm nhận được ánh mắt của Nam Vọng Thu, lập tức tỏ ra sợ hãi, chắp tay nói: “Là tôi làm việc không chu toàn, để Tuyết Quái chạy mất, xin thiếu tộc trưởng phạt ạ”.
Nói tới cuối cùng, giọng điệu của Nam Vọng Kim như rít lên qua kẽ răng. Thế nhưng Nam Vọng Thu lại chẳng cảm nhận được có gì khác thường từ lời nói của ông ta. Cậu ta hắng giọng, quay đầu nhìn sang Bắc Dã Xuân, mặt lại ôn hoà hơn: “Xuân Nhi, đều tại lão ăn hại này không bắt được Tuyết Quái”.
Bắc Dã Xuân bĩu môi nhưng không nói thêm gì mà chỉ vào ngôi miếu: “Chúng ta mau vào kia đi, bên ngoài lạnh quá”.
“Ừ, ừ”, thấy Bắc Dã Xuân không có ý trách mình, Nam Vọng Thu cười xoà, chỉ về phía Nam Vọng Kim mà nạt nộ: “Nam Vọng Kim, ông còn ngây ra đấy làm gì, dẫn người vào cái miếu kia dọn dẹp đi. Chỗ nào cũng thấy toàn máu là máu, ở làm sao được?”
“Vâng, thưa Thiếu Tộc Trưởng”, Nam Vọng Kim nghiến răng dẫn theo người đi vào trong miếu.
Lúc này bên trong miếu tính cả Đinh Dũng và Tư Thần Phi, tổng cộng có bảy người, những thành viên khác đội thương nhân đều đã chết thảm bởi những cái mồm khát máu của đàn sói.
“Ê, mấy người mau cút khỏi đây”, Nam Vọng Kim dẫn theo thuộc hạ vào trong miếu nhìn thấy hai người phía Đinh Dũng, vốn dĩ ông ta đang khó chịu nên lập tức nạt: “Đúng là cả lũ bỏ đi”.
Nghe Nam Vọng Kim nói vậy, mấy người phía người đàn ông râu quai nón tái mét mặt. Mấy người bọn họ đều bị thương với mức độ khác nhau. Lúc này bảo bọn họ rời đi trong khi bên ngoài tuyết rơi dày như vậy thì chẳng khác gì để bọn họ chết cóng.
“Chào ông, tôi là Trần Phong, dẫn đầu đoàn thương nhân nhà họ La, chúng tôi…”, Trần Phong hít sâu, che lấy ngực mà đứng dậy. Anh ta định giải thích thì nào ngờ Nam Vọng Kim lập tức trừng mắt: “Bảo chúng mày cút đã là cho chúng mày sĩ diện rồi, có tin tao cho chúng mày một đao không hả?”
Lúc này Nam Vọng Kim tức tối vô cùng, thứ nhất là vì vừa rồi cách mắng chửi của Thiếu Tộc Trưởng khiến ông ta bất bình, ngoài ra vì đám người này quá ăn hại. Nếu như bọn họ giúp ông ta một tay, chặn con sói lại thì ông ta có thể chém chết con sói đó rồi. Bây giờ miếng mồi ngon đến miệng còn để mất, cứ nghĩ tới những điều này mà ông ta không khỏi nghiến răng tức tối.
“Các, các ông sao có thể như vậy, vả lại chúng tôi tìm được nơi này trước, dù thế nào cũng phải có trước có sau chứ?”, Trần Phong thực ra không muốn để xảy ra mâu thuẫn với mấy người phía Nam Vọng Kim. Trong lòng anh ta hiểu rõ tiểu đội mà mỗi một người đều có súng bên mình thì chỉ có trong gia tộc lớn mới có đặc quyền như vậy.
Mặc dù Bắc Cảnh không nghiêm ngặt như Giang Bắc Giang Nam nhưng tất cả vũ khí cũng đều được kiểm soát bởi chủ thành của thành Phổ Lôi Nhĩ. Chỉ có trong các gia tộc lớn mới có chút đặc quyền được chủ thành cho phép.
“Muốn chết?”, Nam Vọng Kim nheo mắt, trên người sát khí đằng đằng. Ông ta đi về phía Trần Phong, đạp bay Trần Phong.
Trần Phong bị bị con sói đầu đàn hạ gục đến mức bị thương, lại vì dùng Lôi thuật nên cạn kiệt sức lực, lúc này không có khả năng chống trả, đến tránh cũng không tránh được, cứ thế bị đạp vào bụng mà bay ra cách đó vài mét.