“Hai anh trai nguôi giận, đâm vào xe của hai anh là chúng tôi không đúng, phải đền bao nhiêu anh cứ việc nói”. Thấy hai người đàn ông định đập cửa, Hàn Thành Sơn vội vàng kéo cửa kính xuống cười xin lỗi.
Thấy hai thanh niên xăm trổ bên ngoài, Lâm Hồng Ngạn kinh hãi, vừa nhìn đã biết hai người này là xã hội đen, chắc chắn không dễ đụng vào nên vội vàng cười nói: “Chúng tôi là người nhà họ Hàn, người của chúng tôi đang trên đường tới đây, mọi chuyện đều có thể thương lượng!”
“Nhà họ Hàn?” Một thanh niên xăm rồng xanh bên vai trái nghe vậy ngây người một lúc rồi chau mày nhếch mép cười: “Bà dám dọa tôi? Người nhà họ Hàn sao có thể lái loại xe rách nát này?”
Hàn Thành Sơn nghe vậy mặt tái nhợt, còn Lâm Hồng Ngạn thì mặt phừng phừng lườm Hàn Thành Sơn, không nhịn được mà mắng nhỏ: “Cũng tại đồ vô dụng nhà ông!”
“Tôi cảnh cáo các người, mau xuống xe!” Gã thanh niên kia thấy Hàn Thành Sơn và Lâm Hồng Ngạn không định xuống xe mới lạnh lùng hét lên: “Nếu như làm Trương đại thiếu gia tức giận, cho dù các người có họ Hàn cũng vô dụng!”
Hàn Thành Sơn và Lâm Hồng Ngạn toàn thân run rẩy, ở thành phố Kim Châu này, người không coi nhà họ Hàn ra gì có thể đếm trên đầu ngón tay, họ Trương...hai người đột nhiên thầm giật mình, Lâm Hồng Ngạn run rẩy lên tiếng: “Không lẽ là Trương đại thiếu gia, Trương Bồi Sơn?”
“Xem như bà có hiểu biết!” Trương thiếu gia gác cánh tay xăm trổ lên cửa xe, nhìn vào bên trong định lên tiếng mắng nhiếc thì đột nhiên nhìn thấy Hàn Phương Nhiên ngồi ở ghế phụ không khỏi ngạc nhiên, hai mắt sáng rực lên: “Cô đây là?”
Hàn Phương Nhiên chau mày, bị Trương Bồi Sơn nhìn bằng ánh mắt không chút nể nang như vậy, cô cảm thấy không thoải mái, trong khi đó Lâm Hồng Ngạn lại giành nói trước: “Nó là con gái tôi”.
“Cậu Trương, tôi...” Hàn Phương Nhiên chau mày định từ chối thì bị Lâm Hồng Ngạn kéo mạnh một cái, câu nói cũng bị đứt đoạn.
Cũng chính lúc này, đột nhiên giọng nói lạnh lùng truyền tới: “Chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Đinh Dũng đi xe đạp tới hiện trường vụ tai nạn, nhìn thấy thanh niên xăm trổ đang đứng trước cửa xe, trên mặt còn nở nụ cười, đột nhiên đôi mày anh cong lên, đâm xe còn cười cười nói nói?
Nghe thấy tiếng Đinh Dũng, bộ mặt vui cười của Lâm Hồng Ngạn đột nhiên nhạt dần, trong khi Hàn Phương Nhiên thì buồn bã lườm mẹ mình một cái, không biết đối mặt với Đinh Dũng thế nào.
Trong lúc đó, Trương Bồi Sơn và gã thanh niên còn lại cũng quay qua nhìn, lúc bọn họ nhìn thấy Đinh Dũng đi xe đạp tới còn ngây ra một lúc, gã thanh niên kia chau mày quát: “Ai đấy, xéo nhanh đi!”
“Hả?” Đinh Dũng chau mày, lạnh lùng nhìn gã thanh niên. Anh đỗ xe bên đường rồi nói với Hàn Thành Sơn: “Bố, chuyện gì vậy?”