“Ừm”, Đinh Dũng gật đầu, không mấy để ý đến câu nói này lắm. Có dị quả đương nhiên anh phải nghiên cứu trước, còn giao dịch với ông già này, tới lúc đó đưa ông ta một quả là được, còn số còn thừa bán cho ông ta hay không thì do Đinh Dũng quyết định rồi.
Có lấy được dị quả hay không, việc này Đinh Dũng không nghĩ nhiều, thử hỏi nếu đến thứ mà anh còn không lấy được thì trên đời này còn ai có thể lấy được?
“Gia chủ”, đúng lúc này, phía sau vang lên giọng nói hùng hồn của mấy người phía Phùng Kính.
Nghe giọng nói đó, Phùng Thừa Lâm lạnh mặt hẳn lại, sau đó về trạng thái bình thường, đi về phía đó.
Đinh Dũng thấy vậy thì vẻ mặt có vẻ cổ quái, nhìn Phùng Thừa Lâm và Phùng Tác Nghiêu một cái. Hai bố con nhà này thú vị đấy, rõ ràng là bố con nhưng lại không khác kẻ thù.
“Bố, người đã đến đủ, chúng ta xuất phát thôi”, thấy Đinh Dũng đằng sau bố mình, Phùng Tác Nghiêu nheo mắt nói.
“Đợi đã, vì thể diện của nhà họ Phùng lần này, ta mở kho vũ khí, các con mỗi người chọn một vũ khí mình ưng nhất”, Phùng Thừa Lâm ho một tiếng, nói: “Vũ khí này không phải lấy đi để chơi, nhất định phải lấy được thể diện cho nhà họ Phùng”.
“Vâng”, vừa nghe nói sắp mở kho vũ khí, mấy người phía Phùng Kính không khỏi hưng phấn.
Kể cả bọn họ là hậu bối nhà họ Phùng, nhưng cơ hội được thấy kho vũ khí không nhiều, dù thành Phổ Lôi Nhĩ không cấm võ nhưng mệnh lệnh cấm dùng súng đạn để tránh làm người khác bị thương.
“Có vẻ, có vẻ không được hợp lý cho lắm ạ”, Phùng Tác Nghiêu nhìn bố mình với vẻ mặt khó coi, trong lòng ông ta lại thầm cười lạnh lùng. Đúng là lão già sống mãi không chết.
“Chẳng có gì là không hợp lý cả”, lần này Phùng Thừa Lâm hiếm lắm mới quyết định như vậy, ông ta nhìn Phùng Tác Nghiêu nói: “Sao, lời bố nói không có tác dụng sao?”
Nghe vậy, Phùng Tác Nghiêu vội khoát tay, cười đáp: “Bố, bố nói gì vậy chứ?”
“Vậy thì mở kho vũ khí đi”, Phùng Thừa Lâm lạnh mặt.
“Mọi người đi theo ta”, Phùng Tác Nghiêu nheo mắt nghiến răng nhưng bất lực, chỉ đành dẫn người đi về phía kho vũ khí.
Kho vũ khí được nhà họ Phùng tích góp vài năm gần đây, vì súng đạn đều trong tay Phủ Thành Chủ nên những vũ khí bọn họ có được phần lớn đều là vũ khí lạnh.
Thông qua tầng lớp bảo vệ, Phùng Tác Nghiêu và Phùng Thừa Lâm cuối cùng cũng dẫn bọn họ tới được gian mật thất. Vừa bước vào đây đã có mùi thuốc súng xực lên.
Diện tích căn mật thất không phải rộng lớn, bên trong còn xếp đầy các loại súng, phần lớn đều là súng trường, súng ngắn cũng có một phần lớn, loại súng bán tự động hoặc tự động với hoả lực mạnh thì không được mấy khẩu.
Thế nhưng kể cả những thứ này thì cũng đủ khiến mấy người phía Phùng Kính phải bụm miệng. Cả đời này bọn họ chưa bao giờ thấy nhiều súng như vậy, đặc biệt là vài khẩu đại hoả lực ở trong góc kia càng khiến bọn họ bất ngờ.
“Tự chọn đi”, Phùng Thừa Lâm mặt mày cao ngạo nói với đám người: “Chọn cho mình một khẩu mà mình thấy vừa tay nhất”.
Nói rồi, ông ta liếc mắt sang Đinh Dũng ý bảo Đinh Dũng chọn một khẩu đại hoả lực. Cả kho vũ khí cũng chỉ có ba, bốn khẩu đại hoả lực. Với thực lực của Đinh Dũng, nếu lấy một khẩu như vậy thì nhất định đủ để càn quét tất cả, cứ nghĩ tới dị quả sắp về tay mình mà Phùng Thừa Lâm không khỏi hưng phấn.
Đương lúc ông ta cao hứng, Đinh Dũng lại không hề đi về phía mấu khẩu đại hoả lực mà đảo mắt quanh kho vũ khí một lượt, sau đó dừng ở giá để dao ở góc trong cùng.
Trên giá để dao có vài con dao dài, bên trên phủ lớp bụi dày, bên dưới đặt một thanh kiếm ngắn, trên thân kiếm đương nhiên cũng bám lớp bụi dày.
Thấy thanh kiếm này, Đinh Dũng sáng mắt lên, nhanh chóng đi tới, tay vuốt thân kiếm thật nhẹ để lớp bụi kia lập tức bay đi.
Lớp bụi bay đi để lộ ra vỏ kiếm nguyên trạng, đây là thanh kiếm ngắn màu đen, dài từng nửa mét, bên trên còn khắc những hoa văn không rõ tên, thanh kiếm toát ra khí tức cổ xưa đầy khí thế.
“Đáng tiếc”, Đinh Dũng nhìn vỏ kiếm, trong ánh mắt lại ảm đạm đi vài phần. Thanh kiếm này trong mắt người khác rất bình thường nhưng trong mắt Đinh Dũng nó lại là hung khí vô cùng nhạy bén, chỉ đáng tiếc sát khí trong thanh kiếm đã bị diệt trừ, chỉ còn lại tàn khì mà thôi.
Có điều sát khí sát linh dù có tản đi nhưng chất liệu của thanh kiếm này lại rất đặc biệt, nó có thể xẻ sắt thành bùn, là công cụ rất tốt, nếu dùng trong núi thì chắc chắn còn hơn cả súng.
Nghĩ vậy, Đinh Dũng đem thanh kiếm vỏ đen đi về phía Phùng Thừa Lâm: “Tôi có thể lấy nó không?”
“Cái này, cái này…”, Phùng Thừa Lâm cau mày, ông ta dù thế nào cũng không ngờ nổi Đinh Dũng lại chọn một vũ khí lạnh, Phùng Thừa Lâm đảo mắt làm ra vẻ bị làm khó: “Cậu Đinh, thanh kiếm này là bảo vật gia truyền của nhà họ Phùng, thực sự không thể dùng bên ngoài, chi bằng cậu chọn vũ khí khác, mấy thứ này cũng không tồi mà”.
Vừa nói, Phùng Thừa Lâm chỉ về phía mấy khẩu đại hoả lực ở bên nhưng đúng lúc này Phùng Tác Nghiêu đột nhiên đi tới nhìn thanh kiếm trong tay Đinh Dũng mà bật cười nói: “Bố, từ bao giờ nhà chúng ta lại có bảo vật gia truyền này vậy, sao con không biết?”
“Cậu Đinh đã thích nó thì tặng thanh kiếm này cho cậu ấy đi”, Phùng Tác Nghiêu nhếch miệng, Đinh Dũng chọn vũ khí này không phải tìm đến cái chết sao?
Vừa rồi ông ta còn lo nếu Đinh Dũng dùng vũ khí thì sẽ gây thêm rắc rối lớn cho Phùng Kính nhưng giờ Đinh Dũng lại chọn kiếm, điều này khiến Phùng Tác Nghiêu yên tâm hơn.
Thế này thì sau khi nhiệm vụ hoàn thành, mấy người phía Phùng Kính sẽ dễ dàng đoạt được đồ.
“Cậu, cậu chắc chắn dùng thanh kiếm này chứ?”, Phùng Thừa Lâm cau mày nhìn Đinh Dũng.
Câu nói của Phùng Tác Nghiêu khiến ông ta không biết phải trả lời làm sao. Nếu như Đinh Dũng thay đổi ý định còn được, nhưng nếu như vẫn cố chấp lấy thanh kiếm này thì Phùng Thừa Lâm cũng chẳng còn gì để nói.
“Lấy thanh kiếm này đi”, nghe hai người nói vậy, Đinh Dũng gật đầu đáp.
Đạt tới cảnh giới này rồi thì đối mặt với vũ khí nóng mặc dù không thể đạt tới cảnh giới miễn dịch được nhưng muốn né tránh cũng không phải khó, chỉ cần không phải là vũ khí sát thương cỡ lớn thì có muốn đánh trúng Đinh Dũng về cơ bản cũng không thể nào.