“Không, không dám…” Trương Bồi Sơn rùng mình, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Đinh Dũng, những lời cay độc hắn định nói lại nghẹn ở cổ họng.
Đinh Dũng một tay bóp chặt lấy cổ của Trương Bồi Sơn, ánh mắt lạnh giá không chút gợn sóng mà đầy sát khí, lạnh lùng nói: “Nếu như mày còn dám có ý gì khác với cô ấy, tao cũng không ngại, giết mày”.
“Bỏ Trương thiếu gia ra, mày, mày, đừng đùa với lửa!” Chính lúc này, gã thanh niên đi theo Trương Bồi Sơn đã bò dậy, nhìn Đinh Dũng bằng ánh mắt dữ dằn, đanh thép nói: “Cậu ấy là con trai của Trương Thiệu Thích, mày chết chắc rồi, mày dám động vào Trương thiếu gia, Trương lão đại sẽ không tha cho mày đâu!”
“Người nhà của mày, bạn của mày, bao gồm cả bản thân mày, tất cả đều sẽ chết!” Không biết gã thanh niên lấy dũng khí ở đâu ra mà không nhìn ra vẻ mặt ngày càng khó coi của Trương Bồi Sơn, còn dữ dằn nói: “Bây giờ mày thả Trương thiếu gia ra, quỳ xuống dập đầu tạ lỗi, có lẽ bọn tao sẽ tha cho mày!”
Ngay khi gã thanh niên vừa nói xong, sắc mặt Trương Bồi Sơn đã khó coi tới cực độ, hắn đang bắt đầu mắng thầm trong lòng, tên vô dụng này còn chưa nhìn rõ tình hình sao?
“Hả?” Đinh Dũng bỏ Trương Bồi Sơn ra, quay lại nhìn gã thanh niên.
Gã thanh niên thấy Đinh Dũng nhìn mình, còn tưởng Đinh Dũng sợ nên lập tức lấy lại dũng khí, khi hắn định nói tiếp, đột nhiên một nắm đấm lao đến trước mắt hắn khiến má hắn bắt đầu đau dữ dội.
Gã thanh niên bị Đinh Dũng dùng một đấm đánh bay, đập mạnh vào chiếc Mercedes, khiến đuôi xe bị lõm một chỗ lớn, còi cảnh báo vang lên inh tai nhức óc.
Má hắn bị đánh sưng phồng, sống mũi xẹp xuống, thảm hại tới mức không thể thảm hại hơn. Nhìn thấy bộ dạng của hắn, Trương Bồi Sơn run sợ trong lòng, hắn nhìn Đinh Dũng đứng trước mắt mình như thể đang nhìn ma quỷ địa ngục.
Lúc này, đột nhiên Đinh Dũng quay lại nhìn Trương Bồi Sơn khiến hắn giật nảy mình vội vàng xua tay nói: “Nó, nó đáng chết!”
“Bố, con nghe nói gần đây, người bạn thân của bố sẽ tới chỗ chúng ta?” Trương Bồi Sơn hít một hơi thật sâu hỏi dò.
Người kia im lặng một lát rồi lại hỏi: “Sao vậy, con lại gây ra họa gì rồi?”
“Sáng hôm nay có một kẻ đánh con bị thương khắp người...” Trương Bồi Sơn kể vắn tắt câu chuyện, thêm chút mắm muối rồi nói với bố hắn. Hắn dữ dằn nói: “Suýt nữa con bị giết hại rồi, cục tức này con nuốt không trôi!”
“Dám động tới con trai của Trương Thiệu Thích ta!” Giọng người trong điện thoại đột nhiên đầy căm phẫn, sau đó ông ta lại nói tiếp: “Bồi Sơn, chuyện này con không cần lo, tối nay chú Tần con sẽ tới!”
“Vâng!” Trương Bồi Sơn mỉm cười cúp máy.
Mặc dù hắn chưa từng gặp chú Tần mà bố nói nhưng qua cách bố hắn khẳng định, hắn có thể nhận ra chú Tần này không phải người thường!
Trong khi đó, ba người Hàn Phương Nhiên vội vàng bắt taxi, lúc này đã tới dưới sảnh văn phòng tập đoàn Hàn Thị.
“Mau, mau vào trong!” Lâm Hồng Ngạn vừa chạy vừa thở nói: “Đừng để ông nội con đợi nóng ruột!”