“Mày chính là Đại Đương Gia của Hội Hắc Mã?”, thấy người đàn ông này, Trương Thiệu Thích đứng sau nhìn Đinh Dũng không nói gì thì chủ động lên tiếng: “Các người muốn làm gì?”
“Tao là Tư Đồ Ngọc, hộ pháp trong Hội Hắc Mã”, Tư Đồ Ngọc cao ngạo thấy rõ, nihnf ba người phía Trương Thiệu Thích mà cười lạnh lùng đầy sát khí: “Phụng mệnh Đại Đương Gia, tao đến đây để giết bọn đạo chích”.
“Khẩu khí lớn đấy”, nghe vậy, Tống Long mới hắng giọng, đứng dậy nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Ngọc: “Chỉ dựa vào ông mà đòi đối phó với chúng tôi, ông chưa đủ tư cách, bảo Đại Đương Gia cút ra đây”.
Nghe vậy, mặt Tư Đồ Ngọc tối sầm cả lại, ông ta nhìn chằm chằm vào Tống Long với ánh mắt tôi độc: “Đừng vội, Đại Đương Gia của bọn tao sẽ đến đây nhanh thôi, có điều mày cũng mày sẽ không thấy được đâu”.
“Ồ?”, Tống Long sững người.
“Vì...mày sắp phải chết rồi”, nói rồi, Tư Đồ Ngọc nheo mắt, chủ động tấn công, tốc độ của ông ta rất nhanh, khiến người ta phải kinh ngạc.
Roẹt! Tư Đồ Ngọc di chuyển tạo thành cơn gió, chân ông ta đạp đến, tốc độ nhanh như điện, thấy ông ta sắp tới gần, Tống Long vừa mới phản ứng lại, mặt mày thay đổi hẳn, vội né người tránh đòn đạp đó.
Cũng là Võ Đạo Đại Sư nên tốc độc của Tư Đồ Phi không hề chậm hơn Tống Long, thậm chí còn vượt trội hơn. Lúc này thấy Tống Long đột nhiên né được đòn đạp của mình, ông ta lập tức tấn công lần nữa.
Bóng hai người cứ thế di chuyển và chỉ để lại tàn ảnh, chốc chốc lại tung ra đòn đấm, khí thế hừng hực.
Có điều mặc dù Tống Long mới đạt cảnh giới Võ Đạo Đại Sư nhưng vì có một thầy giáo với cảnh giới Võ Đạo tông Sư nên cho dù chiêu thức hay kỹ thuật thì đều hơn Tư Đồ Phi, còn Tư Đồ Ngọc cũng là Đại Sư nhưng ông ta lại cho người ta cảm giác hông hề có kỹ năng và chiêu thức, chỉ có kinh nghiệm chiến đấu thực tế thì còn phong phú một chút.
Thời gian dần tổi, độ cân bằng của hai người cũng bắt đầu xuất hiện sự chênh lệch. Tư Đồ Ngọc đối diện với thế tấn công của Tống Long và tỏ ra không lấn lướt được nữa.
“Hừ”, đúng lúc này, Tư Đồ Ngọc đột nhiên hắng giọng, chiêu thức thay đổi. Ông ta ép Tống Long lùi đi, sau đó không cho Tống Long cơ hội tiến công, bắt đầu phản công lại.
Vốn dĩ chiêu thức của Tư Đồ Ngọc có phần thô bạo, không thể hiện kỹ thuật gì đáng gờm nhưng lức này, sau khi đổi chiêu thức, ông ta lập tức trở nên khác thường.
“Mã Gia Liên Hoàn Chưởng?”, Đinh Dũng cau mày, nhìn là nhận ra được thế đánh của Tư Đồ Phi, trong lòng anh không khỏi hoài nghi.
Mã Gia Liên Hoàn Chưởng là một loại chưởng pháp rất thâm sâu, là tuyệt kỹ thành danh của nhà họ Mã ở Giang Bắc hơn trăm năm trước, chỉ là sau này xảy ra chiến tranh, đối mặt với cảnh hận nước thù nhà, gia chủ nhà họ Mã dẫn theo cả gia tộc mình cùng tham gia chiến đấu, không quay lại nữa, từ đó mà Mã Gia Liên Hoàn Chưởng mới thất truyền.
Lúc đó Đinh Dũng vẫn còn mải chìm trong suy nghĩ, có điều trước đó Đinh Dũng đã từng tiếp xúc với nhà họ Mã, biết được một phản đồ mang theo bí kíp gia truyền phản lại gia tộc, đầu hàng gia tộc hào môn nhà họ Lý ở Giang Bắc, lẽ nào tên này có liên quan đến nhà họ Lý?
Nghĩ vậy, Đinh Dũng chợt sáng mắt lên, vừa hay thấy Tống Long bị Tư Đồ Ngọc ép lùi về sau, anh lao như mũi tên về phía trước, một tay đỡ lấy lưng Tống Long, tay còn lại nắm lại thành nắm đấm, đấm vào nắm đấm của Tư Đồ Ngọc.
Bịch! Đinh Dũng vẫn không hề di chuyển còn Tư Đồ Ngọc cứ thế bay ra ngoài, nửa quỳ trên mặt đất, máu chảy ra khỏi miệng.
“Đa tạ Sư Tổ”, Tống Long hít sâu cung kính bái Đinh Dũng.
Vừa rồi nếu không phải có Đinh Dũng thì chắc chắn cậu ta đã ăn một chưởng của Tư Đồ Ngọc rồi. Tư Đồ Ngọc thay đổi chiêu thức đột ngột khiến cậu ta phải bất ngờ.
“Ông và nhà họ Mã có mối quan hệ gì?”, Đinh Dũng gật đầu tỏ ý bảo Tống Long lùi lại, sau đó annh nhìn Tư Đồ Ngọc đang nửa quỳ trên mặt đất mà lạnh giọng hỏi.
Nghe vậy, Tư Đồ Ngọc lau đi vết máu trên miệng, hắng giọng: “Cái gì mà nhà họ Mã, tao chưa từng nghe”.
Mặc dù Tư Đồ Ngọc trông có vẻ lạnh lùng nhưng thực ra trong lòng ông ta lại như dấy lên cơn sóng lòng. Vừa rồi chỉ ra một chiêu mà đã bị Đinh Dũng đánh lùi cả mười bước, lục phủ ngũ tạng bị thương nhẹ. Thực lực của Đinh Dũng khiến ông ta phải bất ngờ.
Buộc phải nghĩ cách thông báo với Đại Đương Gia, nếu khôgn thì Đại Đương Gia đến, e rằng cũng không phải đối thủ của tên này. Nghĩ vậy, Tư Đồ Ngọc lập tức rút điện thoại trong túi ra định gọi điện.
“Ừm, không nên hỏi ông về nhà họ Mã, hỏi nhà họ Lý thì với ông có quan hệ gì thì hơn”, ai ngờ Đinh Dũng vừa lên tiếng đã khiến Tư Đồ Ngọc mặt mày ái đi, trong đầu ông ta chợt như có tiếng nổ vậy. Ông ta quên luôn cả việc gọi cho Tư Đồ Phi, cứ thế nhìn Đinh Dũng mà nghiến răng: “Mày rốt cục là ai? Sao mày biết?”
“Quả nhiên là người nhà họ Lý”, Đinh Dũng không trả lời ông ta nhưng từ phản ứng của Tư Đồ Ngọc, anh đã nhìn ra được mình đoán không hề sai. Tư Đồ Ngọc quả nhiên là người nhà họ Lý.
Thế rồi Đinh Dũng bật cười, nhìn Tư Đồ Ngọc mà nói tiếp: “Ông phản lại nhà họ Lý rồi bỏ trốn, đầu quân cho nhà họ Tư Mã?”
Nói tới đây, Đinh Dũng nhếch miệng mỉa mai, không đợi Tư Đồ Ngọc lên tiếng, anh đã nói tiếp: “Có lẽ ông chưa biết, ông của ông ông vốn họ Mã, chưởng pháp của ông dùng gọi là Mã Gia Liên Hoàn Chưởng”.
“Hơn một trăm năm trước, ông nội của ông ông phản lại nhà họ Mã, đầu quân cho nhà họ Lý ở Giang Bắc, không ngờ sau bao năm, hôm nay ông lại tiếp tục kế thừa di chí của tổ tông, lại một lần nữa phản bội rồi thay họ, cho dù có gọi ông là loại nô bộc hai họ cũng không quá”, Đinh Dũng càng nói càng lạnh giọng, loại anh ghét nhất chính là loại ăn cây táo rào cây sung.
“Khốn nạn, tao không phải là loại phản bội, nhà họ Lý đã biến mất lâu rồi, Tư Đồ Ngọc như bị kích động, cứ thế nghiến răng nhìn Đinh Dũng chằm chằm. Ông ta không nhịn nổi, cứ thế hét lớn rồi lao về phía Đinh Dũng như con mãnh thú.
Thấy vậy, Đinh Dũng không hề né tránh, cũng không hề dùng hết sức mà dùng Mã Gia Liên Hoàn Chưởng, lấy chưởng pháp tương đồng để đấu với Tư Đồ Ngọc.
Mặc dù Đinh Dũng không học Mã Gia Liên Hoàn Chưởng, nhưng anh cũng đã từng thấy người bạn của mình thi triển, trong đầu anh hiện lên vài chiêu thức, lại thêm khả năng chiến đấu gần như là khủng khiếp của mình nên anh đã tận dụng những ưu điểm này để đàn áp Tư Đồ Phi.