Những người khác cũng rời khỏi đây, chỉ còn lại hai người mặt mày khó coi là Hàn Thành Sơn và Lâm Hồng Ngạn, đặc biệt là Lâm Hồng Ngạn mặt tối sầm cả lại, nhìn chằm chằm vào Đinh Dũng mà chỉ hận không thể tróc xương lột da Đinh Dũng cho rồi.
“Cậu có biết tôi vất vả thế nào mới nhờ được bạn học mời được cậu Peter đây về nước không hả, thế mà cậu lại có thái độ như vậy, đúng là không có nhận thức”, Lâm Hồng Ngạn nghiến răng chỉ vào Đinh Dũng, tức tối đến mức người cứ run lên.
Đinh Dũng hít vào một hơi thật sâu nhìn về phía Hàn Thành Sơn: “Bố yên tâm, con nhất định sẽ chữa khỏi cho Phương Nhiên”.
“Bố mẹ cứ ra ngoài đợi đi, con muốn thử đánh thức cô ấy”.
Nghe Đinh Dũng nói vậy, Lâm Hồng Ngạn như muốn bốc hoả, bà ta nghiến răng chỉ vào Đinh Dũng mà hét lên: “Cái gì? Cậu còn muốn đuổi chúng tôi đi?”
“Được rồi, chúng ta ra ngoài trước đã”, Hàn Thành Sơn bất lực lắc đầu kéo Lâm Hồng Ngạn đi ra.
“Nó dựa vào cái gì mà đuổi chúng ta đi, không phải nó muốn gây sự sao? Phương Nhiên mà giao cho nó thì sao mà được, nếu xảy ra chuyện gì, ai chịu trách nhiệm?”, Lâm Hồng Ngạn vừa dằng giật vừa nạt nộ.
Đợi tất cả mọi người ra ngoài, Đinh Dũng mới thở phào, bước vào trong phòng bệnh nhìn Hàn Phương Nhiên nằm trên giường bệnh với vẻ mặt tiều tuỵ. Anh lấy quả Linh Căn ra.
“Trông cả vào em rồi”, Đinh Dũng ngồi xuống giường, tay cầm quả Linh Căn, linh lực trong cơ thể bắt đầu được di chuyển.
Từng luồng sáng vàng trên thứ quả màu vàng óng cứ thế ánh lên, sau đó là một luồng năng lượng thuần tuý toát ra từ trong quả Linh Căn, được Đinh Dũng dẫn vào trong miệng Hàn Phương Nhiên.
Chẳng mấy chốc, quả Linh Căn giống như tan ra, cứ thế chảy vào trong miệng Hàn Phương Nhiên, trong căn phòng ngập tràn mùi hương thơm nồng.
Sau khi ăn quả Linh Căn, cơ thể Hàn Phương Nhiên lập tức có thay đổi, trên người cô phát ra từng luồng sáng vàng, những tạp chất được đẩy ra ngoài, dưới tác dụng của ánh sáng vàng kia, chúng hoá thành tàn tro bay trong không trung.
“Tẩy sạch?”, Đinh Dũng thẫn thờ, không ngờ quả Linh Căn này lại khiến Hàn Phương Nhiên xuất hiện tình trạng này.
Có điều nghĩ kĩ thì cũng không phải khác thường gì. Quả Linh Căn này là linh vật của trời đất, còn việc tẩy sạch có thể giúp con người tẩy hết đi những gì bẩn thỉu cặn dư, từ đó mà cơ thể không vướng bụi bặm dơ bẩn, bách bệnh tiêu tán, vạn bệnh tiêu trừ, có loại quả kỳ diệu thế này quả là hiếm có.
Đinh Dũng thấy vậy thì thở phào, có thể xuất hiện hiệu quả thần kỳ thế này thì Hàn Phương Nhiên nhất định có thể tỉnh lại, vì sau khi tẩy sạch, cơ thể Hàn Phương Nhiên sẽ không có thương tổn hay bệnh tật gì nữa.
Thời gian cứ thế chầm chậm trôi, Đinh Dũng ở trước giường bệnh, mãi tới nửa giờ sau, những ánh vàng trên cơ thể Hàn Phương Nhiên mới dần dần tản đi.
Một mùi thơm dịu nhẹ rất đặc biệt toả ra từ người Hàn Phương Nhiên, khác với mùi thơm của quả Linh Căn đầy sức hấp dẫn trước đó. Mùi thơm trên cơ thể Hàn Phương Nhiên khiến người ta ngửi thấy mà có một cảm giác khoan khoái kỳ ảo.
“Hiệu quả của quả Linh Căn quả nhiên phi phàm”, Đinh Dũng hít sâu, chỉ cảm thấy tâm trạng kỳ ảo, trong đầu không khỏi xuất hiện thắc mắc, rốt cục có chuyện gì rồi?
Cho dù là tẩy sạch thì cũng chỉ khiến bụi bẩn trên cơ thể con người được thải ra, nhưng cũng không thể thay đổi thể chất. Có điều hiện giờ trên người Hàn Phương Nhiên lại toả ra mùi thơm dịu nhẹ, đặc biệt mùi thơm này lại có hiệu quả đáng kinh ngạc như vậy, điều này khiến Đinh Dũng cảm thấy khó hiểu, lẽ nào quả Linh Căn còn thay đổi cả thể chất của Hàn Phương Nhiên?
Nếu như quả Linh Căn không giống những cây dị biến khác, có khả năng khiến người ta tiến hoá mà lại có khả năng thay đổi thể chất của con người thì mức độ quý hiếm của nó so với dị quả còn hơn gấp nhiều lần.
“Đã vậy thì sau này phải cho Hàn Phương Nhiên bước vào con đường tu luyện Võ Đạo rồi”, Đinh Dũng cảm thấy hưng phấn không thôi. Anh vốn cho rằng chỉ có mình con đường tiến hoá này, nhưng không ngờ quả Linh Căn lại cho anh một bất ngờ mới.
Khi Đinh Dũng còn đang chìm trong suy nghĩ làm thế nào để giải thích với Hàn Phương Nhiên về con đường tu luyện thì đột nhiên Hàn Phương Nhiên nằm bên cạnh húng hắng một tiếng, từ từ mở mắt.
Đôi hàng mi của cô rung rung, con ngươi đen láy dần hiện ra, giống như vì sao sáng giữa bầu trời đêm vậy.
“Đinh, Đinh Dũng?”, Hàn Phương Nhiên mở mắt ra, toàn thân run rẩy.
Trong kí ức của cô vẫn không ngừng hiện lên giây phút mình nhảy từ biệt thự nhà họ Viên xuống nên lúc này vẫn không khỏi sợ hãi, mãi tới khi nhìn thấy Đinh Dũng rõ ràng, cô mới thở phào, cố gắng vùng vẫy trên giường, nắm lấy tay Đinh Dũng.
Cảm nhận được sự di chuyển phía sau cơ thể mình, Đinh Dũng chợt thẫn thờ, anh vội quay người lại nhìn Hàn Phương Nhiên, cảm kích: “Phương Nhiên, Phương Nhiên, em tỉnh rồi, cuối cùng em cũng tỉnh rồi”.
Mặc dù trước đó Đinh Dũng vẫn tin tưởng vào hiệu quả của quả Linh Căn nhưng anh không ngờ chưa tới một tiếng đồng hồ mà Hàn Phương Nhiên đã từ trạng thái hôn mê tỉnh táo trở lại, quả Linh Căn này quả khiến Đinh Dũng phải bất ngờ.
“Đinh Dũng, em sợ lắm”, Hàn Phương Nhiên ôm chặt lấy Đinh Dũng, nước mắt cứ thế trào ra.
Đây là lần đầu tiên cô tỏ ra yếu đuối thế này trước mặt Hàn Phương Nhiên. Trước đó, trong biệt thự nhà họ Viên, Hàn Phương Nhiên cho rằng không thể nào gặp lại Đinh Dũng được nữa, trong lòng cô chỉ toàn nỗi tuyệt vọng, vì không thể chịu đựng nổi sự xúc phạm của Viên Thiếu Khang nên mới lựa chọn cách cùng quẫn nhất là nhảy lầu.
“Xin lỗi, Phương Nhiên, sau này anh sẽ không rời xa em nữa”, Đinh Dũng ôm Hàn Phương Nhiên vào lòng thật chặt. Trong thời gian cô hôn mê, lúc nào anh cũng tự trách bản thân, nếu như mình không rời khỏi Kim Châu thì tốt biết bao, “lần tới cho dù đi đâu anh cũng đưa em đi cùng”.
“Ừm”, nghe Đinh Dũng nói vậy, nỗi sợ hãi trong lòng Hàn Phương Nhiên như chợt tan biến, thay vào đó là sự ấm áp len lỏi trong trái tim cô.
“Giờ em thấy sao rồi?”, hồi lâu, Đinh Dũng mới thả Hàn Phương Nhiên ra, nhìn khuôn mặt bắt đầu nhuận sắc trở lại, hỏi: “Cơ thể em có chỗ nào cảm thấy khó chịu không?”
“Không có, em thấy thoải mái hơn nhiều, đầu cũng linh hoạt hơn trước”, Hàn Phương Nhiên cảm nhận một lát, mặt tỏ vẻ ngạc nhiên.
Theo lý mà nói, khi rơi từ tầng năm xuống, cho dù không chết thì cơ thể cô chắc chắn sẽ bị trọng thương, nhưng hiện giờ cô không những không cảm thấy đau đớn mà ngược lại còn như được thay da đổi thịt.
“Vậy thì tốt”, Đinh Dũng gật đầu.
Sau khi tẩy sạch, tình trạng này xuất hiện là hết sức bình thường. Nếu như không có cảm giác này thì Đinh Dũng lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Có điều anh cũng không nói rõ với Hàn Phương Nhiên vì dù sao mấy thứ như quả Linh Căn này quả thực vẫn có phần hơi khó hiểu, giờ anh cũng không cần phải giải thích rõ ràng.
Cạch! Cửa đột nhiên bị đạp ra, sau đó là giọng nói của Lâm Hồng Ngạn vang lên: “Đinh Dũng, tôi cảnh cáo cậu, đừng có giả bộ nữa, cậu Peter về nước rồi, cậu mau đi xin lỗi cậu ấy đi, nếu không sẽ làm lỡ thời gian chữa trị của Phương Nhiên, tới lúc đó tôi liều với cậu”.