Tần Văn Minh dứt lời, luồng khí thế từng xuất hiện trước đó lại một lần nữa bộc phát, hoá thành đường kiếm sắc lẹm vô hình, chém về phía Thiết Vô Cực với khí thế bá đạo.
“Ừm?”, Thiết Vô Cực cau mày, hai vệ sĩ bên cạnh ông ta lập tức đứng dậy chắn trước người ông ta.
Thế nhưng cả hai người bọn họ còn chưa kịp đứng vững thì luồng khí thế kia đã giáng xuống, cả hai người cứ thế bị luồng khí tức đè nén đến mức khom cong cả người, mãi tới khi quỳ xuống đất, bọn họ còn không thể ngẩng đầu nổi chứ đừng nói là bảo vệ Thiết Vô Cực.
Thiết Vô Cực bám lấy Ngọc Án mà đứng dậy, vừa đứng dậy, ông ta đã bị luồng khí tức kia đèn nén suýt chút nữa thì ngồi phịch xuống. Ông ta nắm chặt tay, cố gắng vượt qua áp lực đứng dậy, lạnh giọng nói: “Cậu có ý gì hả? Còn chưa tổ chức liên minh đã lộ đuôi hồ li rồi phải không?”
“Ha ha ha, anh Thiết đừng để ý, cậu Tần đây tính tình có hơi nóng nảy”, Bách Lí Thuần bật cười, xua tay với Thiết Vô Cực rồi nói tiếp: “Đừng thấy cậu Tần đây tính tình nóng nảy mà chê, đó là vì thực lực của cậu ấy đủ tầm, chúng ta có một người mạnh như vậy, tại sao còn không dùng nhỉ?”
Nghe Bách Lí Thuần nói vậy, Thiết Vô Cực lạnh giọng, nói: “Xem ra mọi người đã thương lượng xong xuôi rồi, vậy thì cần gì phải gọi tôi đến trao đổi?”
“Haiz, anh Thiết nói vậy là sao chứ. Mặc dù liên minh đã định nhưng minh chủ cũng vẫn phải chọn trong số đông. Theo tôi thấy thì minh chủ cần là người có đủ uy tín mới có thể thống lĩnh tất cả các gia tộc, chi bằng chúng ta tổ chức giao lưu võ thuật, sau đó chọn ra minh chủ, thế nào?”, Bách Lí Thuần tươi cười nhìn Thiết Vô Cực với bộ dạng ăn chắc.
Tổ chức giao lưu võ thuật chọn ra minh chủ, với tình hình hiện giờ thì những người ở đây có ai là đối thủ của ba người này, tới lúc đó chỉ e minh chủ chính là chọn một trong ba người này và thành phố Kim Châu sẽ nằm trong lòng bàn tay họ.
“Dã tâm của nhà họ Bách Lí cũng không vừa”, Thiết Vô Cực hắng giọng, nhìn Bách Lí Thuần nói tiếp: “Giao lưu võ thuật, chẳng ra võ vẽ gì, thế cạnh tranh thế nào?”
“Giao lưu võ thuật cũng là ý của đại nhân trong nhà họ Bách Lí chúng tôi”, nghe Thiết Vô Cực nói, Bách Lí Thuần không hề tỏ thái độ tức giận, vẫn nheo mắt cười.
Lời của Thiết Vô Cực rõ ràng là đang lật mặt, hoàn toàn không nể mặt nhà họ Bách Lí, có điều nghe Bách Lí Thuần nói vậy, sắc mặt Thiết Vô Cực càng lạnh hơn, ông ta lên tiếng: “Muốn chúng tôi tổ chức liên minh thì cũng được thôi, nhà họ Thiết tôi nhất định phải có quyền bỏ phiếu, vả lại một phần ba lợi ích chia cho chúng tôi. Chỉ cần các vị đồng ý thì những gia tộc nhỏ khác ở Kim Châu, tôi sẽ tự lo liệu”.
Bách Lí Thuần là đại trưởng lão của nhà họ Bách Lí, Thiết Vô Cực còn có thể có quyền lực và vai vế ngang với ông ta, thế nhưng nếu như có liên quan tới những người trong nhà họ Bách Lí thì Thiết Vô Cực không thể không suy nghĩ cân nhắc hơn.
“Có điều…”, nói tới đây, Thiết Vô Cực chợt khựng lại.
Nghe vậy, Bách Lí Thuần và những người khác nhìn nhau như đang giao lưu, lúc này thấy Thiết Vô Cực dứt lời thì nheo mắt cười: “Có điều gì cơ?”
“Có điều đại gia tộc ở thành phố Kim Châu này không chỉ có mình nhà họ Thiết chúng tôi”, Thiết Vô Cực tối sầm mặt lại, nhìn Bách Lí Thuần mà hạ giọng: “Sau khi nhà họ Viên bị tiêu diệt, nhà họ Trương nổi lên và còn có gia tộc họ Lý, một trong chín đại gia tộc cổ, những gia tộc này e rằng với thực lực của tôi thì chưa thể dẹp yên được”.
“Ha ha ha, hoá ra anh Thiết lo lắng chuyện này”, Bách Lí Thuần hơi sững người, sau đó lại bật cười, trên mặt thoáng qua nét tự tin, ông ta cười nói: “Anh Thiết nghĩ nhiều rồi, lần này nhà họ Trương và nhà họ Lý đột nhiên từ chối lời mời của chúng tôi, tôi đã phái người đi mời rồi, tôi tin rất nhanh sẽ có kết luận thôi”.
“Vả lại, yêu cầu của anh Thiết dù tôi có thể chấp nhận nhưng mấy vị đạo hữu đây lại không chấp nhận được, chi bằng tôi làm chủ, các gia tộc lùi một bước, một phần tư lợi ích sẽ chia cho anh Thiết, thế nào?”, từ đầu tới cuối Bách Lí Thuần vẫn giữ bộ mặt tươi cười giống như lão hồ li chắc chắn sẽ uốt trọn được tất cả mọi người vậy.
“Một phần tư?”, mặt Thiết Vô Cực hơi thay đổi, sau đó ông ta tối sầm mặt lại, suy nghĩ hồi lâu mới nhìn Bách Lí Thuần, nghiến răng nói: “Một phần tư cũng được, nhưng tôi cần mấy gia tộc các cậu liên thủ ra tay một lần”.
“Ồ? Là muốn mượn sức chúng tôi để thăm dò?”, Bách Lí Thuần nhìn Thiết Vô Cực cười, cho dù là thăm dò hay tìm bảo vật thì nói tóm lại cũng không thiệt thòi, nên ông ta cười nói: “Chúng tôi có thể đồng ý”.
“Không sai”, Tần Văn Minh gật đầu.
“Lời mời? Coi tôi là gì chứ?”, đúng lúc này, người đại diện của một gia tộc nhỏ nghiến răng, nhìn Thiết Vô Cực nói: “Anh Thiết, không thể đồng ý với bọn họ, những người này có dã tâm, rõ ràng là muốn chiếm lợi ích của thành phố Kim Châu”.
“Tôi và anh Thiết bàn bạc, không phải chỗ cho cậu chen vào”, đúng lúc này, Yên Anh Li, người nãy giờ không lên tiếng thì hắng giọng, mặt mày lạnh hẳn lại, nói: “Điều ước này các ông không ký cũng phải ký”.
Đinh Dũng và Hàn Phương Nhiên ngồi trong góc, nghe mấy lời hoang đường của mấy người phía Bách Lí Thuần rồi lại nhìn sang dáng vẻ ngang ngược của Yên Anh Li mà không khỏi lắc đầu ngao ngán. Xem ra nhà họ Bách Lí mưu đồ quá lớn, vừa xuất hiện đã lôi tất cả gia tộc ở thành phố Kim Châu vào cuộc.
“Bọn họ đi bắt người nhà họ Lý rồi?”, Đinh Dũng cau mày, nghĩ tới đây, anh nhìn sang Hàn Phương Nhiên, nói: “Phương Nhiên, em ở yên đây, đợi anh quay lại”.
“Hả? Anh muốn làm gì?”, Hàn Phương Nhiên sững người, vội hỏi.
Đinh Dũng quay đầu lại cười: “Lần này anh đến đây là đại diện cho nhà họ Trương, nói gì thì cũng phải ra mặt thể hiện thân phận, nếu không người ta còn tưởng nhà họ Trương không đến”.
Dứt lời, Đinh Dũng sải bước đi, đương lúc anh rẽ đám người đi tới phía trước thì đột nhiên ở phía trước xuất hiện luồng sát khí, ngay sau đó, một bóng người xuất hiện.
Đinh Dũng thay đổi sắc mặt, vội dừng bước chân, cau mày.
Luồng sát khí này không lan về phía anh nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh toát người. Kể cả là Đinh Dũng cũng không khỏi cau mày. Luồng sát khí này không thể xuất phát từ một người bình thường được, lai lịch của những người này chắc chắn không hề đơn giản.
Còn những người khác căn bản không nhận ra có chuyện gì đang xảy ra, bọn họ chỉ thấy nhiệt độ xung quanh lạnh hẳn đi, một bóng người xuất hiện, ngay sau đó, Yên Anh Li nhanh chóng xuất hiện trước người đại diện của một gia tộc nhỏ khác, bóp cổ người này.
Yên Anh Li đảo mắt nhìn tất cả mọi người trong sảnh, lạnh giọng nói: “Điều ước hôm nay tất cả phải ký, ai dám phản kháng thì kết cục giống hắn ta”.
Dứt lời, mặt Yên Anh Li toát lên vẻ tôi độc, hắn ta dùng lực bóp.
“Đừng giết tôi, đừng…”, người đại diện kia sợ hãi, mặt mày hoang mang nhìn Yên Anh Li cầu xin, thế nhưng ông ta còn chưa nói xong thì đã bị Yên Anh Li bóp gãy cổ.
Bịch! Cái xác không còn phát ra âm thanh cứ thế ngã vật ra đất giống như tiếng chuông cảnh tỉnh vang lên trong lòng tất cả mọi người. Toàn bộ khu sảnh lập tức chìm vào im lặng, tất cả mọi người mặt mày biến sắc, không ai ngờ nổi Yên Anh Li lại giết người trước mặt bao nhiêu người thế này.