Thiết Vô Cực tái mặt. Chú của Tần Văn Minh đạt cảnh giới Võ Đạo Đại Sư sao? Gia chủ của nhà họ Thiết là Thiết Linh Long trước kia vẫn luôn tâm niệm có thể đột phá ra khỏi tầng Võ Sĩ, đạt được cảnh giới Đại Sư. Đáng tiếc, tới cuối cùng ông ta cũng không thể đạt cảnh giới Võ Đạo Đại Sư nên mất tích không thấy tăm hơi.
“Chú của Tần Văn Minh cũng ở đây?”, Yên Anh Li mặt mày tối sầm cả lại, có điều hắn ta không tỏ vẻ quá kinh ngạc, chỉ là trước đó hắn và Tần Văn Minh từng xung đột, không ngờ chú của Tần Văn Minh cũng ở đây: “Không biết chú của hắn là ai?”
Duy chỉ có Trần Khả Hân từ đầu tới cuối không hề lên tiếng, cũng không thể hiện bất cứ biểu cảm nào, lúc này cô ta hít vào một hơi thật sâu, nhìn Đinh Dũng, hỏi với giọng nhẹ nhàng: “Thực lực của anh cũng được đấy, anh có muốn làm vệ sĩ cho tôi không?”
“Làm vệ sĩ bên cạnh tôi có rất nhiều lợi thế đấy, ví dụ như…tên tiểu tử Tần Văn Minh kia gặp anh cũng phải đi đường vòng”, nói rồi, Trần Khả Hân bụm miệng cười yểu điệu.
Dáng người Trần Khả Hân rất thu hút người khác, lúc này thêm nụ cười yểu điệu đó của cô ta khiến không biết bao ánh mắt đổ dồn về phía này, thậm chí có người còn không nhịn nổi mà nuốt nước bọt.
Nghe giọng nói đó của Trần Khả Hân, Đinh Dũng quay đầu lại nhìn cô ta, cau mày. Đinh Dũng không trả lời cô ta mà hỏi lại: “Lẽ nào hiện giờ Tần Văn Minh thấy tôi không đi đường vòng sao?”
“Ha ha ha, có cá tính đấy, tôi rất thích”, Trần Khả Hân lại lần nữa bật cười. Cô ta lắc đầu liếm liếm miệng: “Đáng tiếc, Tần Văn Minh không bằng ai cả. Anh quả thật có thể tự hào, thế nhưng chú của Tần Văn Minh đạt cảnh giới Võ Đạo Đai Sư, anh nghĩ ông ta sẽ tha cho anh sao?”
“Đinh Dũng, nếu cô Trần đây có thể bảo vệ cậu khỏi bàn tay của nhà họ Tần Thị thì cậu có gì mà phải do dự?”, nghe vậy, Thiết Vô Cực đảo mắt, vội đứng dậy nói với Đinh Dũng: “Võ Đạo Đại Sư và Võ Sĩ Đỉnh Phong là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, khoảng cách quá lớn, không phải là cảnh giới cậu có thể tưởng tượng được đâu”.
“Cảm ơn ý tốt của các vị, có điều tôi vẫn thích tự do tự tại hơn”, Đinh Dũng cười nói với Thiết Vô Cực rồi lắc đầu: “Nếu như nhà họ Tần Thị muốn gây rắc rối cho tôi thì cứ để bọn họ tới tìm tôi là được”.
“Hừ, đúng là không biết điều”, nghe vậy, Hàn Hàn đứng ở phía dưới bật cười lạnh lùng, mỉa mai: “Tới lúc người nhà họ Tần Thị tới thật thì cậu đối phó thế nào? Đừng làm liên luỵ tới chúng tôi”.
Nào ngờ hắn vừa dứt lời, Đinh Dũng đã quay sang nhìn hắn với con mắt lạnh lùng. Có điều nghĩ tới Hàn Phương Nhiên đang ở bên cạnh, Đinh Dũng không hề có ý định ra tay với hắn mà chỉ hắng giọng: “Anh không nói thì không ai bảo anh câm đâu. Nếu không phải tôi nể tình anh cũng họ Hàn thì giờ anh đã là cái xác rồi”.
Đinh Dũng nói lời này mang theo sát khí nặng nề khiến mặt Hàn Hàn tái mét. Hắn vội rụt cổ, nắm chặt tay tức tối nhưng không dám nói thêm lời nào.
“Giờ có thể thả cậu ta chưa?”, sau đó, Đinh Dũng lại nhìn sang Bách Lí Thuần.
Nghe vậy, Bách Lí Thuần ho hắng, nheo mắt cười: “Đã chứng minh được cậu đại diện cho nhà họ Trương rồi thì đương nhiên việc vừa rồi chỉ là hiểu nhầm cả thôi”.
“Người đâu, còn không mau mời Trương thiếu gia tới?”, nói rồi, Bách Lí Thuần lập tức liếc mắt ra hiệu với đàn em.
Ông ta vừa dứt lời lập tức có người khiêng Trương Bồi Sơn tới còn Bách Lí Thuần chỉ vào Ngọc Án bên cạnh Thiết Vô Cực, nhíu mắt cười nói với Đinh Dũng: “Cậu Đinh, mời ngồi bên này”, Đinh Dũng gật đầu, sau đó nhìn sang Hàn Phương Nhiên đang đứng trong đám người rồi giơ tay trái ra.
Những người khác thấy vậy thì khó hiểu, không biết Đinh Dũng làm tư thế tay là có ý gì. Duy chỉ có Hàn Phương Nhiên thấy vậy thì vui mừng ra mặt. Cô vội đi tới, kéo tay Đinh Dũng, cùng Đinh Dũng đi tới phía trước Ngọc Án.
“Vị này là?”, thấy Hàn Phương Nhiên đi bên cạnh Đinh Dũng, Thiết Vô Cực sững người.
“Vợ tôi”, Đinh Dũng cười nói, kéo Hàn Phương Nhiên ngồi xuống, sau đó nói với Thiết Vô Cực: “Ông Thiết đồng ý cũng nhanh đấy, ông muốn kết liên minh với bọn họ thật sao?”
Nghe vậy, Thiết Vô Cực cười khổ, liếc sang nhìn đám người Bách Lí Thuần và Yên Anh Li một cái rồi khẽ giọng: “Chẳng còn cách nào cả, mấy người này xuất thân từ gia tộc lớn, nhà họ Thiết chúng tôi đối đầu với một gia tộc còn được, nhưng đồng thời đối đầu với áp lực của nhiều người thế này, quả thật chúng tôi không gánh được”.
“Vả lại, thực ra cũng không có gì là không tốt cả. Mặc dù lấy được một phần lợi ích, nhưng khi thế cục hỗn loạn, lại có cái ô bảo vệ thì cũng không phải là việc xấu”, nói tới đây, Thiết Vô Cực nhìn Đinh Dũng mà nói tiếp: “Cậu Đinh, không ngờ thân thủ của cậu lại tốt như vậy, lát nữa nếu cậu cũng vậy thì tôi kiểu gì cũng phải tranh cho cậu ít lợi ích”.
“Nói ra thì cũng có lý đấy”, Đinh Dũng nheo mắt, chợt nghĩ những gì Thiết Vô Cực nói không phải là không có lý. Thế cục hỗn loạn mà thành phố Kim Châu không có kẻ mạnh nào đứng ra trấn giữ thì rất dễ khiến thành phố này biến thành mục tiêu. Nếu như được nhà họ Tần Thị và nhà họ Yên Thị bảo vệ, lại thêm thực lực của hàng trăm gia tộc kết hợp lại thì có muốn bảo vệ Kim Châu cũng không phải việc gì khó.
Đã vậy thì Đinh Dũng không có lý do gì phản đối. Có điều, việc lợi ích và quyết sách liên minh, Đinh Dũng thấy rằng vẫn nên tranh giành một chút, tránh tới lúc đó gặp rắc rối bị ngáng đường.
“Người đâu, lôi tên này xuống”, đúng lúc này, Bách Lí Thuần đột nhiên chỉ vào cậu thanh niên mặc đồ trắng.
Trương Bồi Sơn đã thả đi rồi thì tên thiếu gia nhà họ Lí này đương nhiên không thể thả tiếp được, nếu không Bách Lí Thuần có muốn giết gà doạ khỉ thì cũng vô dụng, vả lại chỉ cần Đinh Dũng gật đầu, ông ta tin cả thành phố Kim Châu này không kẻ nào có thể đối đầu được với ông ta.
“Đợi đã”, cậu thanh niên nhà họ Lí nghe vậy thì đột nhiên tái mét mặt, vội hét lên với Đinh Dũng: “Anh cứu hắn sao không cứu tôi?”
“Các người như vậy mà muốn kết liên minh với chúng tôi à? Các người đúng là lòng lang dạ sói, tư lợi cho bản thân”, thế nhưng điều khiến người ta không ngờ tới đó là thiếu gia nhà họ Lí không những không cầu cứu Đinh Dũng mà ngược lại còn tỏ thái độ bề trên chỉ trích Đinh Dũng.
Nghe vậy, Đinh Dũng cau mày. Anh còn chưa lên tiếng thì Thiết Vô Cực đã lạnh giọng nạt: “Việc gì cũng phải xem có phù hợp không. Cậu muốn cậu Đinh giúp mình mà còn nói năng ngông cuồng như vậy thì đúng là ngạo mạn quá rồi đấy”.