Thấy ánh mắt tự tin của Đinh Dũng, Hàn Phương Nhiên định nói gì lại thôi. Mặc dù cô biết đỉnh Lạc Hà hiện giờ rất nguy hiểm nhưng cô biết một khi Đinh Dũng quyết định làm việc gì thì nhất định sẽ không thay đổi được.
Vả lại Đinh Dũng cũng đã quyết định rồi cho nên việc này không thể không làm. Nghĩ vậy, Hàn Phương Nhiên không nói thêm gì nữa mà chỉ gật đầu: “Tới lúc đó anh nhớ cẩn thận nhé”.
“Ừ, em yên tâm”, Đinh Dũng gật đầu cười nói.
Đúng lúc này, trong đầu Đinh Dũng chợt hiện lên hình ảnh Cốc Thổ Phủ ở biệt thự Thanh Thành Sơn, anh chợt cau mày.
Nếu ngày mai đi cùng Đinh Tuyết tới núi Thiên Môn thì anh sẽ không thể ở đây trông chừng Cốc Thổ Phủ được. Tên này vừa mới đến đây, nếu không ai quản lý thì có trời mới biết hắn sẽ không gây hoạ.
“Sao vậy?”, thấy sự thay đổi của Đinh Dũng, Hàn Phương Nhiên lên tiếng hỏi.
Đinh Dũng hít sâu một hơi, lắc đầu, anh không biết phải giải thích với Hàn Phương Nhiên thế nào. Nếu như nói với cô trên thực tế mình là một lão quái vật sống hơn năm nghìn năm thì cô sẽ nghĩ gì?
“Phương Nhiên, em tin trên đời này có người trường sinh bất lão không?”, đột nhiên Đinh Dũng nhìn Hàn Phương Nhiên hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.
Hàn Phương Nhiên vốn đang hoài nghi không biết Đinh Dũng bị gì, nghe vậy thì chợt sững người, sau đó cô nhìn Đinh Dũng với vẻ mặt cổ quái, hỏi: “Đinh Dũng, anh rốt cục bị sao thế?”
“Em đương nhiên không tin rồi, vạn vật đều có đầu cuối, trên đời sao có thể có người trường sinh bất lão được?”
“Haiz…quả nhiên là vậy”, Đinh Dũng lắc đầu cười nói. Có muốn giải thích với Hàn Phương Nhiên về thân phận của anh cũng khó, do vậy mà Đinh Dũng ho hắng một tiếng rồi đổi chủ đề, nói tiếp: “Anh có một người bạn tới đây, anh đã sắp xếp cho cậu ta ở trong trang viên Thanh Long. Vốn dĩ anh định dẫn cậu ta đi dạo nhưng hiện giờ chúng ta lại cùng tiểu Tuyết tới núi Thiên Môn nên…”
Nói tới đây, Đinh Dũng dừng lại, nhìn sang Hàn Phương Nhiên với ánh mắt bất lực.
Hàn Phương Nhiên cũng cau mày, vẻ mặt tỏ rõ sự áy náy: “Đinh Dũng, là tại em, em không nghĩ nhiều như vậy nên đồng ý với tiểu Tuyết rồi, hay là…”
“Không sao, anh nói với cậu ấy nhé”, Đinh Dũng chợt đỏ mặt, cố bày ra bộ dạng chẳng còn cách nào khác, nào ngờ Hàn Phương Nhiên đột nhiên nói: “Hay là bảo bạn anh đi cùng chúng ta, dù sao thì cũng là trường tổ chức, chắc chắn sẽ đông người, tới lúc đó có thêm một người hay thiếu một người cũng không thành vấn đề”.
“Ừ…để anh nghĩ đã”, Đinh Dũng gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Nếu như dẫn theo Cốc Thổ Phủ đi cùng thì có thể ngăn hắn dở trò, nhưng vấn đề ở chỗ tên này tự nhiên xuất hiện, không có thân phận gì trong xã hội thì sợ rằng hơi khó để xử lý mọi việc, phải nghĩ cách cho hắn một thân phận mới được.
Trong khoảng thời gian ngắn này chắc chắn không xử lý được, đặc biệt là đi tới núi Thiên Môn còn phải đi tàu, dẫn theo Cốc Thổ Phủ lại càng không tiện, nên anh không thể mua nổi vé cho hắn.
Thấy bộ dạng đó của Đinh Dũng, Hàn Phương Nhiên không hỏi gì nhiều, cho dù Đinh Dũng quyết định thế nào thì cô cũng ủng hộ vô điều kiện.
Sau khi quyết định, tâm trạng của Đinh Dũng nhẹ nhàng hơn nhiều, thế rồi sau một hồi thảo luận với Hàn Phương Nhiên xem có nên sinh con chưa, hai người đại chiến tới nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ.
Chỉ có Đinh Dũng biết tới bây giờ anh rất khó có con, hơn năm nghìn năm nay không phải anh chưa từng có người con gái nào kề bên nhưng vì sự thay đổi của thời gian mà tới giờ tất cả người thân bên cạnh anh đã không còn trên đời nữa, chỉ còn mình anh vẫn còn lăn lộn nơi bụi trần này, không thể nào thoát ra khỏi quỷ chú.
Đã không thể thoát ra khỏi ràng buộc của đất trời để phi thăng, cũng không thể sống một cuộc đời như người bình thường, trải qua những năm tháng sinh lão bệnh tử thì chỉ có thể trầm luân trong kiếp luân hồi không hồi kết này.
Sáng sớm, Đinh Dũng và Hàn Phương Nhiên bị đánh thức bởi cuộc điện thoại của Đinh Tuyết.
“Anh, chị dâu, dậy thôi”.
Đinh Dũng ngồi dậy, nghĩ một lát rồi nói: “Quy định của trường em là phải đi tàu sao?”
“Hả? Không phải, trường chỉ quy định chín giờ sáng tập trung ở chân núi Thiên Môn, đi thế nào cũng được”, nói tới đây, Đinh Tuyết ngừng một lát: “Phần lớn học sinh đều đi tàu, chỉ có vài học sinh đi xe riêng của nhà”.
“Anh, anh hỏi vậy làm gì?”, Đinh Dũng như sợ Đinh Dũng định lái xe đi nên vội nói: “Đường tới núi Thiên Môn không dễ đi, lái xe đi không tiện”.
“Vầy nhé, anh có một người bạn cũng muốn đi, có điều chứng minh thư của cậu ấy mất rồi, không mua được vé tàu”, Đinh Dũng chỉ nói với ý chỉ cần có thể lái xe đi là được.
Nghĩ vậy, không đợi Đinh Tuyết lên tiếng, anh nói tiếp: “Em trả vé tàu đi, lát nữa anh đi xe đến đón”.
“Vâng”, Đinh Tuyết do dự một lát rồi vẫn đồng ý.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!