“Ân thiếu gia? Lẽ nào là tên đó?”, vừa nghĩ, Đinh Dũng vừa hắng giọng nhìn mẹ con Trương Đình mà lắc đầu, điềm tĩnh nói: “Chúng tôi không có thời gian mà lãng phí với hai người”.
“Nếu hai người không lên núi thì chúng ta đi trước thôi”, nói rồi, Đinh Dũng liếc nhìn Lưu Diệp sau đó tất cả quay người đi về phía bán vé.
Thấy Đinh Dũng không quan tâm tới mình, mẹ con Trương Đình tức tối, châm chọc: “Hôm nay bà ở đây xem ai dám bán vé cho các người”.
Bà ta vừa dứt lời, một cô gái trong quầy bán vé đứng dậy cau mày nói: “Chị là ai? Dựa vào cái gì mà không cho tôi bán vé”.
Đúng lúc này, một cô gái khác ở quầy bán vé bên cạnh đi tới, nhìn hai mẹ con Trương Đình mà nịnh nọt ton hót: “Đây không phải chị Phùng sao? Cơn gió nào đưa chị đến đây vậy ạ?”
“Đây là chị Phùng, chị dâu của chủ tịch Trương”, vừa nói, cô gái vừa liếc mắt ra hiệu cho bạn mình.
Cô này nghe xong thì tái mặt. Biết được mẹ Trương Đình có mối quan hệ thân thiết với chủ tịch Trương, cô ta lật mặt còn nhanh hơn lật sách: “Ôi em chào chị, em mới đến đây hai ngày, đúng là có mắt mà không biết núi Thái Sơn, xin chị Phùng đừng chấp em làm gì”.
“Ừm, vậy còn tạm được”, mẹ Trương Đình hắng giọng, chỉ vào Đinh Dũng: “Hôm nay không được bán vé cho mấy người bọn họ”.
“Vâng, chị Phùng”, nghe vậy, cô gái kia vội gật đầu.
“Không bán thật sao?”, Đinh Dũng cau mày, hạ giọng: “Khu di tích danh lam thắng cảnh mở cửa đón khách mà lại đối xử với khách như vậy à?”
Nghe Đinh Dũng nói vậy, cô gái kia mới cười lạnh lùng, chỉ vào Đinh Dũng mà nói: “Đắc tội với chị Phùng mà còn muốn vào núi? Tôi khuyên anh ở đâu thì về đấy đi, nhà quê”.
“Đã không bán thì đợi đấy cho tôi, tôi xem xem Ân thiếu gia của các người là ai”, Đinh Dũng hắng giọng. Những người này đã muốn chơi thì anh sẽ chơi với bọn họ tới cùng.
“Anh, hay là thôi, em đi xin lỗi bọn họ, cũng chẳng có gì mà”, Đinh Tuyết kéo áo Đinh Dũng, khẽ giọng nói: “Đều do em không tốt, chẳng dễ gì mới đi chơi một chuyến lại để anh với chị dâu thêm rắc rối rồi”.
“Tiểu Tuyết, tin anh em đi, anh nhất định sẽ giải quyết việc này, không để bọn họ lên mặt với mình vậy được”, Hàn Phương Nhiên nói.
Những người này nhằm vào Đinh Tuyết, nếu Đinh Dũng không ra mặt cho Đinh Tuyết lần này thì sau này bọn họ nhất định sẽ càng lấn tới. Đinh Dũng không cho phép em mình sống trong bóng của kẻ khác.
Đúng lúc này, ở phía xa có tiếng xe đi tới, ngay sau đó, ba, bốn chiếc xe lần lượt đi rất nhanh về khu bán vé.
Một người đàn ông trung tuổi bụng phệ bước xuống, xung quanh ông ta còn có vài vệ sĩ và một người thanh niên dáng vẻ cao ngạo đi bên cạnh.
Đằng sau người thanh niên là một người đàn ông chừng hơn năm mươi tuổi. Mặc dù người này đầu đã bạc trắng nhưng dáng đi oai phong, vô cùng vững chãi, trông như thanh niên với cơ thể cường tráng vậy.
“Chú đến rồi”, thấy người đàn ông trung tuổi bụng phệ, mẹ Trương Đình bày ra bộ mặt ấm ức.
Bộ dạng đó đâu giống với với dáng vẻ chị dâu gặp chú em kém tuổi. Rõ ràng như kiểu một cô gái gặp người trong mộng nên khiến không ít người xung quanh trông thấy mà mặt mày tỏ vẻ kì lạ. Thế nhưng vì thân phận của người kia như vậy nên bọn họ chẳng dám nói gì.
“Hừ, tôi lại muốn xem xem là ai dám đụng đến bọn họ”, người đàn ông trung tuổi hắng giọng, hùng hổ đi tới.
“Chú, chính là bọn họ”, Trương Đình nhìn người đàn ông trung tuổi, vội chỉ vào Đinh Dũng, sau đó nhìn sang người thanh niên bên cạnh chú mình, hỏi: “Vị này là Ân thiếu gia sao ạ?”
“Ha ha, cháu gái ngoan”, nghe Trương Đình nói vậy, người đàn ông bụng phệ bật cười, sau đó nói với người thanh niên bên cạnh mình: “Ân thiếu gia, đây là con gái của anh trai tôi”.
“Đình Đình, vị này là Ân thiếu gia, còn không mau chào”, nói rồi, ông ta vẫy tay với Trương Đình.
Nghe chú mình nói vậy, Trương Đình mừng quýnh, vội đi tới, cố ý bày ra bộ dạng yểu điệu: “Chào Ân thiếu gia”.
“Ừm”, Ân Oánh Li nhướng mày nhìn Trương Đình, mắt hắn sáng cả lên. Giây phút Trương Đình xoay hông gợi cảm, đôi mắt hắn như có ngọn lửa bùng lên đầy rạo rực.
Mặc dù Trương Đình không quá xinh đẹp nhưng cơ thể lại đường nét, kể cả là Ân Oánh Li nhìn thì cũng không khỏi liếm miệng.
“Nghe nói hai người gặp rắc rối, nói cho bổn thiếu gia biết, ai dám đụng tới hai người?”, mặc dù Ân Oánh Li bừng bừng ngọn lửa trong lòng nhưng hắn vẫn biết tuần tự trước sau, nên ho hắng một tiếng rồi bày ra bộ dạng chính nghĩa.
Thấy Ân Oánh Li chú ý đến mình, Trương Đình đắc ý, lập tức chỉ vào Đinh Dũng: “Chính là bọn họ, Ân thiếu gia, anh nhất định phải bảo vệ em”.
“Yên tâm, cho dù là ai, đụng đến hai người thì cũng là không nể mặt tôi rồi, tới lúc đó…”, Ân Oánh Li vừa nói vừa nhìn sang Đinh Dũng.
Khi ánh mắt hắn dừng lại ở Đinh Dũng, hắn đột nhiên thay đổi thái độ, lời nói đến miệng chợt khựng lại, sau đó hắn nuốt nước bọt cái ực.
“Là, là anh?”, Ân Oánh Li chột dạ, cho dù thế nào hắn cũng không thể ngờ nổi người mình gặp lại là Đinh Dũng.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!