Tần Phong mặt mày tái mét. Ông ta tuyệt đối không cho phép bất cứ ai sỉ nhục nhà họ Tần. Lúc này trong lòng ông ta dâng trào cơn tức giận, ông ta đâu thể giữ lại lý trí, cứ thế xông lên.
Thế nhưng Tần Phong cũng có thể tự hào vì cả thành phố Kim Châu này e rằng chẳng có mấy người là đối thủ của ông ta. Cảnh giới và thực lực Bán Bộ Đại Sư ở một xã hội thế này cũng coi như rất mạnh rồi.
Vù! Như thể có một trận gió thổi tới, bóng người Tần Phong bất định, ông ta tăng nhanh tốc độ khiến cho người khác khó mà nắm bắt vị trí.
Thấy thân thế đó của Tần Phong, sắc mặt Đinh Dũng cũng dần lạnh trở lại. Quả nhiên là thủ pháp của nhà họ Mạc. Xem ra những gì mà trước đó Tần Phong nói không phải là giả, hậu nhân của gia tộc người bạn đó có lẽ là lành ít dữ nhiều rồi.
Mặc dù thân thủ của Tần Phong rất tốt, lúc ẩn lúc hiện nhưng trong mắt Đinh Dũng cũng vẫn còn nhiều thiếu sót, vì Đinh Dũng quá thuộc môn pháp của nhà họ Mạc, lại thêm thân thủ của Tần phong căn bản chưa nắm được mấu chốt, Đinh Dũng chỉ cần nhìn là đã có thể nhận ra có quá nhiều yếu điểm.
“Chết đi!”, thấy Đinh Dũng đứng ở chỗ cũ, Tần Phong cười lạnh lùng, đột nhiên ông ta tung ra một đòn hướng thẳng vào mặt Đinh Dũng.
Lực đạo mà ông ta tung ra vô cùng lớn, còn mang theo cả âm thanh vang lên trong không gian. Nếu như trúng đòn này thì e rằng xương mũi sẽ gãy ngay lập tức.
Đinh Dũng hơi nheo mắt lại. Tên Tần Phong này quả thật ra tay tàn độc. Vừa ra tay đã tung luôn một chiêu hiểm hóc như vậy rồi. Trong mắt anh sát khí đằng đằng. Anh nắm chặt tay, đương lúc Tần Phong tung đòn ra thì giơ tay tung đòn về phía ông ta.
Thực ra vừa rồi khi biết được hậu nhân của người bạn họ Mạc năm xưa bị diệt môn, Đinh Dũng còn cảm thấy tức giận nhưng cũng chỉ thầm than thở trong lòng. Vạn sự ắt có nhân quả. Đây chính là chân lý cá lớn nuốt cá bé. Sống bao nhiêu năm trên đời, Đinh Dũng đã nhìn nhận thấu mọi sự từ lâu rồi.
Trên trán Tần Phong dần dần đổ mồ hôi. Ông ta chợt phát hiện ra rằng bất cứ thế tấn công nào của ông ta cũng không có tác dụng với Đinh Dũng, ngược lại những đòn phản công của Đinh Dũng lại khiến ông ta khó mà đỡ lại được.
“Bịch” một tiếng, Đinh Dũng tìm chỗ hở và cứ thế vượt qua từng thế phòng thủ của Tần Phong. Anh tấn công vào vai phải của Tần Phong.
“Rắc”, Tần Phong lùi sau vài bước, ông ta lảo đảo suýt chút nữa thì ngã vật ra đất. Ông ta nắm chặt lấy cánh tay phải trong trạng thái không còn chút lực và nhìn Đinh Dũng với bộ mặt đau khổ. Trong lòng ông ta bắt đầu thấy sợ hãi. Ông ta không phải là đối thủ của Đinh Dũng.
“Hắn ta chẳng qua mới chỉ hơn hai mươi tuổi. Sao có thể mạnh như vậy?” Nụ cười trên mặt Trương Thiệu Thích chợt tắt ngúm. Trong lòng ông ta bắt đầu thấy sợ hãi. Ông ta đã đụng vào một kẻ mạnh quá trẻ tuổi.
Tuổi mới hơn hai mươi mà đã đạt thực lực Bán Bộ Đại Sư, một thứ yêu nghiệt thế này sao có thể xuất hiện ở thành phố Kim Châu. Tần Phong có nằm mơ cũng không thể nào ngờ nổi một Bán Bộ Đại Sư lại có thể ẩn dật ở thành phố Kim Châu nhỏ bé này.
“Cậu cũng là Bán Bộ Đại Sư?”, Tần Phong hắng giọng và cau mày nói.
Ông ta thừa nhận vừa rồi đã quá khinh địch, không ngờ Đinh Dũng cũng là Bán Bộ Đại Sư. Thế nhưng sau trận quyết đấu vừa rồi, ông ta cũng hiểu rõ hơn về thực lực của Đinh Dũng. Mặc dù Đinh Dũng và ông ta đều là Bán Bộ Đại Sư nhưng về độ sắn chắc của cơ thể thì không bằng một phần mười ông ta, căn bản không đáng để phải lo sợ.