Người đàn ông này có đôi mắt sáng, lông mày lưỡi mác, dàn da trắng như con gái vậy. Đinh Dũng quả thực không thể hiểu nổi một tên trông lả lướt thế này sao có thể thể hiện thái độ như vậy với mình.
Có điều anh đã hiểu mọi chuyện ngay sau đó. Tên này nhất định thích Trần Khả Hân, chỉ là Đinh Dũng đâu tỏ thái độ gì chia rẽ bọn họ đâu nhỉ?
“Người anh em nên xưng hô thế nào nhỉ?”, đột nhiên, người đàn ông trước đó tự xưng là Phùng Đằng nhìn Đinh Dũng nói.
Nghe vậy, Đinh Dũng hơi thẫn thờ, sau đó cười đáp: “Tôi là Đinh Dũng”.
“Đinh Dũng? Hình như tôi chưa từng nghe nói có nhà họ Đinh ở Giang Bắc”, Phùng Đằng nhìn những người khác, cố tỏ ra vẻ hoài nghi nhưng trong giọng nói của hắn mang theo mùi thuốc súng rõ ràng.
Trần Khả Hân nghe vậy thì cau mày, đang định lên tiếng lại thấy Đinh Dũng gật đầu cười nói: “Giang Bắc có nhà họ Đinh hay không thì tôi không biết, có điều tôi xuất thân bình thường, anh Phùng chưa từng nghe tới cũng là chuyện thường tình thôi”.
Từ đầu tới cuối, ánh mắt Đinh Dũng không hề tỏ vẻ bất thường, vẫn giữ dáng vẻ thong dong. Ngược lại, Phùng Đằng thấy vậy thì nhếch miệng giễu cợt, tự khoe gia môn: “Tạ hạ là Phùng Đằng, đệ tử ruột của Thiên Âm Môn. Tại hạ xin mạn phép có đôi lời. Đỉnh Lạc Hà nguy hiểm trùng trùng, không phải cứ muốn là có thể vào được, lỡ có gì bất trắc thì hối hận không kịp đâu”.
Hắn dứt lời, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt. Trần Khả Hân cau mày, nhìn Phùng Đằng nói: “Phùng sư huynh, anh Đinh là do Thiết gia chủ mời tới giúp đỡ…”
“Anh chỉ muốn tốt cho hắn tôi, đừng để tới lúc đó lại bỏ mạng ở trong kia”, không đợi Trần Khả Hân nói hết câu, Phùng Đằng đã ngắt lời mỉa mai.
Thấy đối phương hết lần này đến lần khác nhằm vào mình, Đinh Dũng không khỏi cau mày, lạnh lùng nói: “Tôi không vào được hay thế nào là việc của tôi, anh không cần quan tâm”.
“Còn tôi cũng khuyên anh một câu, đỉnh Lạc Hà này côn trùng độc rất nhiều, bị cắn mất mạng là chuyện thường tình chứ đừng trách người khác”, nói tới đây, Đinh Dũng lạnh mặt hẳn lại.
Anh không muốn giao thiệp với mấy người này vì ngại phiền toái, nhưng nếu như bọn họ cố tình gây rắc rối cho anh thì anh cũng không ngại ra tay với bọn họ.
Phùng Đằng vốn dĩ muốn kích động Đinh Dũng nhưng lúc này nghe vậy, hắn ta lại bật cười đầy xảo quyệt: “Được, được lắm. Cậu đã nói vậy thì vì sự an toàn của mọi người, tôi thấy rằng cần phải thăm dò thực lực của cậu, tránh vào kia lại liên luỵ tới người khác”.
Dứt lời, không đợi những người khác phản ứng lại, Phùng Đằng đã ra tay với Đinh Dũng trước. Tốc độ của hắn rất nhanh, chỉ để lại tàn ảnh trong không gian, cứ thế tung đòn đạp về phía Đinh Dũng.
“Hỏng rồi”, Thiết Vô Cực chợt lẩm bẩm.
Những người khác thấy vậy thì nở nụ cười, tỏ vẻ chẳng liên quan gì đến mình, đặc biệt là Tần Thiếu Phong, ông ta thể hiện sự mong chờ. Trước đó ông ta bị Đinh Dũng cho một trận, đến giờ vẫn còn ôm hận, giờ thấy có người muốn dạy dỗ Đinh Dũng, trong lòng ông ta đương nhiên thấy hả hê rồi.
Phùng Đằng là ai? Đó chính là đệ tử hạt nhân của Thiên Âm Môn, thân thủ của hắn rất mạnh, tuyệt đối không phải là người mà Đinh Dũng có thể chọi lại được. Đây chính là tiếng lòng của tất cả mọi người lúc này.
“Cút”, thế nhưng đúng lúc này, một bóng hình chợt xuất hiện trước mặt Đinh Dũng, ngăn giữa Đinh Dũng và Phùng Đằng. Sau tiếng gằn đó, cơ thể Phùng Đằng cứ thế bay ra ngoài, nhìn mặt nạ quỷ của Thổ Bồi với vẻ mặt tôi độc thấy rõ.
Phùng Đằng cứ thế lảo đảo lùi về sau mười mấy bước mới đứng vững. Hắn ta nhìn chằm chằm vào Thổ Bồi, trong lòng không khỏi ngỡ ngàng và nghi hoặc. Tên đeo mặt nạ quỷ này rốt cục là ai?
“Sao có thể?”, Tần Thiếu Phong thấy cảnh này cũng kinh ngạc không thôi.
Phùng Đằng sao có thể không đánh lại được Thổ Bồi? Mà ông ta biết rõ Thổ Bồi lại chỉ là trợ thủ của Đinh Dũng. Nếu Phùng Đằng đến cả Thổ Bồi cũng không đánh được thì sao có thể là đối thủ của Đinh Dũng được?
Trên thực tế, Đinh Dũng cũng hết sức bất ngờ, vì Phùng Đằng chỉ là Võ Đạo Đại Sư mà lại có thể chống cự lại đòn tấn công của Thổ Bồi, không hề bị thương. Nên biết rằng mặc dù Thổ Bồi chỉ có thực lực Trúc Cơ nhưng không phải là võ sĩ bình thường có thể địch lại nổi. Đệ tử hạt nhân của Thiên Âm Môn cũng thú vị đấy.
“Phùng sư huynh, đủ rồi”, thấy Phùng Đằng vẫn còn định ra tay, Trần Khả Hân mới nhướng mày nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta vào núi thôi”.
“Chúng ta đi thôi”, Thiết Vô Cực đang đau đầu không biết hoà giải thế nào, nghe Trần Khả Hân nói vậy thì lập tức chêm lời.
Mặt Phùng Đằng tối sầm cả lại. Hắn ta nhìn theo bóng hình Trần Khả Hân mà hằn học liếc Đinh Dũng, sau đó mới sải bước đi.
“Sức mạnh cơ thể của tên này không phải vừa, có điều yếu hơn cơ thể bằng máu của tôi”, Thổ Bồi đi sau Đinh Dũng, khẽ giọng nói.
Đinh Dũng gật đầu, không lên tiếng, chỉ nhìn đỉnh Lạc Hà ngay gần trước mắt mà nghiêm mặt lại.
Anh không quan tâm tới Phùng Đằng, cái mà anh quan tâm chính là đỉnh Lạc Hà này. Người khác có thể không biết bí mật của nó nhưng Đinh Dũng lại rõ hơn ai hết. Mặc dù là chuyện của hơn nghìn năm trước rồi, nhưng sau khi tới đỉnh Lạc Hà, Đinh Dũng vẫn không khỏi nghiêm mặt cân nhắc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!