Mặt Hàn Tông Khôn tím tái hẳn đi. Ông ta lạnh lùng lên tiếng nạt Đinh Dũng: “Cho dù là thế nào đi nữa thì cháu ra tay đánh người khác là sai. Cháu có nhận sai không?”
“Đinh Dũng, mau nhận sai đi”, Hàn Phương Nhiên liếc Đinh Dũng một cái rồi nhanh chóng đi tới kéo kéo tay Đinh Dũng. Cô nói với Hàn Tông Khôn: “Ông nội ơi, cháu thay mặt Đinh Dũng xin lỗi ạ. Cho dù nói thế nào đi nữa thì ra tay đánh người chắc chắn là sai rồi.”
“Hừ. Ông còn không bảo nổi nó phải không hả?”, Hàn Tông Khôn lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt nhìn Đinh Dũng đầy sắc lạnh.
Mặt Hàn Phương Nhiên khó coi vô cùng. Cô không ngờ ông mình lại tức giận như vậy nên vội vàng kéo tay Đinh Dũng nói nhỏ: “Mau xin lỗi ông nội đi.”
“Đinh Dũng, anh còn cố chấp nữa phải không?”, thấy Đinh Dũng vẫn thản nhiên như thường và không có ý định xin lỗi, Hàn Phương Nhiên sắp khóc đến nơi. Cô ấm ức nói: “Đó là ông nội em. Sao anh có thể như vậy được? Em không quan tâm bình thường anh thế nào nhưng ít nhất anh cũng….”
“Phương Nhiên, trước đây… là anh có lỗi với em.”, thấy Hàn Phương Nhiên nước mắt lưng tròng, Đinh Dũng không khỏi xót xa. Anh nắm chặt tay, nhìn Hàn Phương Nhiên đầy tình nghĩa rồi nói: “Em hy vọng anh thay đổi không? Chỉ cần một câu nói của em thì anh có thể khiến mọi người có cái nhìn khác về anh.”
Lúc này trong lòng Đinh Dũng trỗi lên cảm giác xót xa và áy náy. Đây là sự áy náy của Đinh Dũng trước đây đối với Hàn Phương Nhiên. Hiện giờ anh đã là chủ nhân của thân thể này rồi nên có những trách nhiệm anh nên gánh vác.
“Anh…”, Hàn Phương Nhiên thấy khuôn mặt hao gầy của Đinh Dũng và ánh mắt đầy kiên định thì trong lòng chợt rung động. Mặc dù cô biết Đinh Dũng không làm được nhưng cô vẫn cắn răng bặm môi gật đầu dứt khoát.
“Hỏng rồi, bố chồng chắc chắn là tức giận rồi”, Lâm Hồng Ngạn hoang mang. Lúc này lại đi chọc giận bố chồng, đương nhiên là không có lợi đối với việc Hàn Phương Nhiên gia nhập tập đoàn Hàn Thị.
Đinh Dũng cũng chẳng nghĩ gì vì vốn dĩ anh không muốn tới cái nơi gọi là nhà tổ này làm gì. Chỉ có Hàn Phương Nhiên mặt mày khó coi hơn, lúc này cô nghiến răng ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Tông Khôn, nói: “Ông nội ơi, Đinh Dũng dù gì cũng là con rể của nhà họ Hàn…”
“Nó còn coi mình là con rể nhà họ Hàn không mà lại dám bất kính với ông nội như vậy? giờ hối hận cũng đã muộn rồi.”
“Đúng vậy, Phương Nhiên, cháu đừng bao biện cho nó.” Hàn Thành Văn đột nhiên đảo mắt rồi nói với ông lão Hàn: “Bố à, việc hợp tác với bất động sản Đỉnh Kim quan trọng, cách làm của Phương Nhiên khiến con không khỏi hoài nghi…”
“Chú, chú đừng có ăn nói hàm hồ”, Thấy Hàn Thành Văn nói vậy, Lâm Hồng Ngạn và Hàn Thành Sơn lập tức thể hiện sự khó chịu ra mặt.
Đến cả Hàn Phương Nhiên cũng biến sắc. Cô không ngờ Hàn Thành Văn lại đem chuyện đó ra nói lúc này nên vội nói với Hàn Tông Khôn: “Ông nội ơi, Phương Nhiên tuyệt đối không có lòng riêng…”
“Được rồi, việc hợp tác với bất động sản Đỉnh Kim quan trọng. Việc này ta tự có định đoạt.”, Hàn Tông Khôn nhìn Hàn Phương Nhiên một cái thật lâu rồi lên tiếng.