“Alo, Đinh Dũng? Sao vậy?”, điện thoại được kết nối, Đinh Dũng liền nghe thấy giọng mệt mỏi của Hàn Phương Nhiên, anh vội lên tiếng hỏi: “Vợ à, tối muộn như vậy rồi mà còn tăng ca sao?”
“Ừm, vẫn còn một chút văn bản cần phê duyệt”, Hàn Phương Nhiên ngồi trước bàn làm việc day day trán.
Nghe thấy Hàn Phương Nhiên vẫn còn ở công ty, Đinh Dũng đi về phía cửa của toà nhà chính rồi nói: “Anh đang ở dưới toà nhà của tập đoàn, em có thể xuống dưới không?”
“Ồ, vậy anh đứng đó đợi em một lát. Em bảo tiểu Phàm đi đón anh”, Hàn Phương Nhiên lặng người một lát, như thể không ngờ được Đinh Dũng tới công ty.
“Ừ”, Đinh Dũng ngắt điện thoại rồi nhanh chóng đi vào tầng một.
Văn phòng của Hàn Phương Nhiên ở tầng thứ chín, ở chiếc ghế sofa bên cạnh văn phòng làm việc của cô có một người con gái tóc ngắn ăn mắc thời thượng, trông hết sức xinh đẹp, thân hình lại bốc lửa và đang lướt lướt chiếc điện thoại với bộ dạng hết sức nhàm chán. Thấy Hàn Phương Nhiên cúp máy, cô ta không khỏi cau mày, hỏi: “Ai thế? Tối muộn thế rồi mà còn tìm cậu à?”
“Đinh Dũng đến. Cậu tới tầng một đón anh ấy, nếu không anh ấy không thể lên đây được”, nói rồi, Hàn Phương Nhiên đưa chiếc thẻ ic trên bàn làm việc cho Dương Phàm.
Dương Phàm là bạn thân chơi với Hàn Phương Nhiên từ nhỏ, mối quan hệ của hai người rất tốt, gần đây cô ta từ nước ngoài về nên lập tức tới hẹn Hàn Phương Nhiên đi ăn.
“Được rồi, tôi cũng lâu rồi không gặp lão chồng hời đó của cậu rồi”, Dương Phàm bĩu môi, sau khi biết Đinh Dũng tới thì tỏ vẻ hứng thú hơn hẳn.
Ngoại trừ lúc Hàn Phương Nhiên kết hôn, cô gặp Đinh Dũng một lần ra thì về cơ bản chẳng có chút ấn tượng nào với Đinh Dũng cả, thế nhưng đại danh là đồ bỏ đi của Đinh Dũng được đồn xa khiến không ít người cảm thấy không xứng với Hàn Phương Nhiên.
Dương Phàm cầm chiếc thẻ ic đi xuống tầng một. Vừa ra khỏi thang máy là đã trông thấy Đinh Dũng đang ngồi trên ghế sofa. Trông người đàn ông với bộ dạng xấu xí tầm thường này, Dương Phàm cau mày, lên tiếng nói to: “Anh là Đinh Dũng phải không?”
“Thế còn được!”, Dương Phàm hắng giọng rồi gật đầu.
“Đi thôi”, Hàn Phương Nhiên liếc Đinh Dũng rồi cười nói.
Cả ba người đi ra khỏi toà nhà của tập đoàn Hàn Thị, gọi một chiếc xe đi tới Bất Dạ Thành.
Bất Dạ Thành là tên gọi riêng của một nơi phồn hoa bậc nhất Kim Châu. Ở đây gần như lúc nào cũng nhộn nhịp. Chỉ cần là những gì mà Kim Châu có thì đều có thể tìm thấy ở nơi này. Trước đó Thiên Hương Các mà Đinh Dũng từng đến cũng ở gần đây.
Trước đó Hàn Phương Nhiên đã đặt chỗ xong xuôi rồi. Hiện giờ bọn họ đang đi qua Thiên Hương Các. Dương Phàm hào hứng chỉ tay vào Thiên Hương Các rồi hét lên: “Woa, mau nhìn kìa đó chính là Thiên Hương Các. Là nhà hàng nổi tiếng bậc nhất Kim Châu. Nếu có cơ hội mà được tới đó ăn một bữa cơm thì chết cũng đáng”.
“Vậy cậu phải phấn đấu nhiều rồi. Tương lai phải lấy một anh chồng giàu có bảo anh ấy cho đi ăn”, Hàn Phương Nhiên vuốt tóc mái rồi cười nói.
Đinh Dũng nhìn bộ dạng kỳ lạ đó rồi xoa xoa mũi. Nơi này khó vào đến vậy sao?
Rất nhanh chóng, cả ba người đã tới quán ăn. Đây là một ăn Trung Hoa rất nổi tiếng.