Đương lúc mọi người còn cho rằng Đinh Dũng sẽ bị hai tên đàn em của Hắc Xà xử lý thì Đinh Dũng đã không hoang mang gì mà lùi sau nửa bước, sau đó anh mới giơ chân lên đạp về phía trước.
“Bịch!”, chân Đinh Dũng di chuyển chính xác, đạp thẳng vào phần bụng dưới của tên đang lao lên đầu kia khiến hắn bay ra ngoài rồi va vào tên đằng sau. Cả hai tên văng ra xa nửa mét, ngã ra nền đất.
“Không biết tự lượng sức”, thấy hai tên bị đạp ngã ra đất, Đinh Dũng cười lạnh lùng, nhìn tên Hắc Xà rồi nói: “Đây là quán ăn, hoặc là ăn uống cho tử tế, hoặc là cút đi, đừng lảm nhảm ồn ào bên cạnh tôi”.
“Thằng kia, tao thấy mày chán sống rồi đấy”, Hắc Xà tối sầm mặt lại, cũng không biết hắn lấy dũng khí ở đâu ra mà đột nhiên giơ tay lấy luôn bình hoa trên bàn nện về phía đầu Đinh Dũng.
Bình hoa này bằng thuỷ tinh, bên trong còn cắm một bông hoa, tạo hình của chiếc bình rất tinh xảo, nếu như thật sự đập vào đầu Đinh Dũng thì e rằng sẽ chảy máu lênh láng.
“Đinh Dũng”, Hàn Phương Nhiên vội hét lớn. Cô vội giơ tay ra kéo Đinh Dũng nhưng đã muộn, bình hoa kia đã đập thẳng vào đầu Đinh Dũng.
Đúng lúc này, Đinh Dũng đột nhiên giơ tay trái lên che đầu, bình hoa thuỷ tinh đập vào tay anh. Chỉ nghe ‘toang’ một tiếng, bình hoa vỡ tan, những mảnh thuỷ tinh sắc nhọt rơi đầy nền đất.
“Đi chết đi”, tên Hắc Xà cười giảo hoạt. Hắn lại lấy nửa chiếc bình hoa chưa vỡ lên, không màng tới vết thương ở tay mà cứ thế đâm về phía bụng Đinh Dũng.
Cảm nhận được cơn đau trên cánh tay, Đinh Dũng tức tối xông lên. Mặc dù anh quay về chưa lâu, thực lực còn chưa hồi phục hết, không muốn để kẻ khác nắm đằng chuôi, nhưng không có nghĩa là anh không dám ra tay.
Cô nhìn Đinh Dũng với ánh mắt sùng bái, đâu còn thể hiện vẻ khinh thường như trước. Trong đôi mắt Dương Phàm chỉ toàn là sao lấp lánh: “Woa, Đinh Dũng, anh khí chất thật đấy. Giỏi lắm! Đúng là đàn ông. Em thấy em yêu anh luôn rồi đấy”.
Hàn Phương Nhiên há miệng, không thể ngờ nổi Đinh Dũng lại dũng cảm như vậy. mặc dù sau sự việc lần trước, cô biết Đinh Dũng đánh nhau rất giỏi nhưng không ngờ lại lợi hại tới mức này.
“Tiểu Phàm”, nghe Dương Phàm nói vậy, trong lòng Hàn Phương Nhiên trỗi lên vẻ tự hào kiêu hãnh. Đây chính là người chồng trên danh nghĩa của cô.
Thấy Hàn Phương Nhiên gọi mình, Dương Phàm quay đầu ái ngại, mặt mày xấu hổ, nói: “Phương Nhiên, cái đó… chỉ là tiện miệng thôi”.
“Tôi biết rồi, thế nhưng chỉ sợ người nói vô tình mà người nghe hữu ý”, vừa nói cô vừa liếc Đinh Dũng một cái.
Cái liếc này của Hàn Phương Nhiên mới phong tình làm sao. Thế nhưng Đinh Dũng chỉ biết cười khổ. Đầu cô gái này cũng thật là….
“Báo cảnh sát? Mày cũng biết đánh người là phạm pháp à?”, Đinh Dũng cười rồi tát Hắc Xà.