Bách Lí Đồ còn chưa xông tới nơi Đinh Dũng đứng thì liền cảm giác được sự khó chịu nơi lồng ngực. Đầu ông ta đau dữ dội, cả người như gặp phải sét đánh, cứ thế ngã nhào ra đất, ói ra cả miệng máu tươi.
Ông ta lau khoé miệng, ngẩng đầu nhìn Đinh Dũng. Trong ánh mắt còn mang theo vẻ sợ hãi, không sao tin nổi. Cho dù ông ta có thế nào cũng không thể ngờ được Đồng Thuật – thứ mà ông ta vốn dĩ phải tự hào kiêu hãnh lại bị phá giải chỉ bằng một ánh mắt của Đinh Dũng. Lúc này cũng vì bị phản phệ nên trong đôi mắt ông ta chỉ toàn máu là máu, đến nhìn vật xung quanh cũng còn mơ hồ.
“Mày rốt cục là ai?”. Quỷ Công Tử Bách Lí Đồ nhìn Đinh Dũng chằm chằm. Ông ta nghiến răng rít lên.
Nghe vậy, Đinh Dũng chỉ cười nhạt, điềm tĩnh trả lời: “Vừa rồi không phải ông đoán được rồi sao?”
Trước đó Bách Lí Đồ cho rằng Đinh Dũng là vệ sĩ của Kim Tư Kỳ, là người mà nhà họ Kim ở Giang Nam mời tới, nhưng hiện giờ ông ta lại không cho là vậy. Đinh Dũng có thể phá giải được Đồng Thuật của ông ta thì chắc chắn không phải là võ sĩ bình thường. Một người mạnh như vậy sao có thể cam tâm tình nguyện làm vệ sĩ cho kẻ khác được.
“Đồng Thuật của ông đối phó với người khác may ra còn có tác dụng, nhưng đối với tôi mà nói thì nó không hề có một chút tác dụng nào cả”, vừa nói, Đinh Dũng vừa lắc đầu đưa ánh mắt nhìn về phần hông của Bách Lí Đồ.
Trên hông Bách Lí Đồ móc một cái túi màu đen cũ kỹ, thế nhưng nó chỉ to bằng nắm tay, bên trên còn có hai miếng vá. Thấy cái túi rách này, Đinh Dũng liền hiểu ra trước đó Bách Lí Đồ đã làm gì để có thể giấu đồ vật với khoảng cách xa. Không ngờ trên người Bách Lí Đồ còn có một thứ hay ho này.
Nghĩ tới đây, Đinh Dũng liền giật chiếc túi màu đen xuống. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên anh thấy túi đựng đồ nhưng thứ này hiện giờ càng ngày càng hiếm, có thể tìm thấy một cái túi thế này thực sự không hề dễ dàng. Buộc nó trên người để đựng đồ cũng rất tiện lợi.
“Trả lại cho tao”, thấy Đinh Dũng giật lấy túi đựng đồ của mình, Bách Lí Đồ lập tức trợn mắt hét lên.
Phùng Hữu Minh còn chưa nói hết câu thì ông ta đã không thể nói thêm được nữa, máu tươi cứ thế ọc ra khỏi miệng, đôi mắt dần dần mất đi thần thái. Đôi tay ôm lấy cổ họng cũng không còn sức nữa mà buông thõng xuống.
“A! Chết, chết rồi”, thấy Phùng Hữu Minh vừa thoát khỏi cảnh bị trói, suýt chút nữa còn có thể đánh lén được mà lúc này đã trở thành cái xác lạnh tanh, Kim Tư Kỳ không khỏi bụm miệng kinh ngạc.
“Vì sao chứ?”, Đinh Dũng cau mày, đá Phùng Hữu Minh đã mất đi sinh khí ra chỗ khác, ánh mắt anh lại di chuyển tới Bách Lí Đồ.
Cảm nhận được ánh mắt của Đinh Dũng, Bách Lí Đồ hằn học nuốt nước miếng. Vừa rồi ông ta còn đang nghĩ xem làm thế nào để cướp lại túi đựng đồ của mình thì hiện giờ, sau khi thấy ánh mắt đầy sát khí của Đinh Dũng, ông ta đã bỏ luôn ý định, chỉ mong có thể sống tiếp.
Bách Lí Đồ run rẩy. Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, ông ta quỳ sụp xuống đất cúi đầu nói với Đinh Dũng: “Cầu, cầu xin cậu đừng giết tôi. Cậu đã lấy túi đựng đồ của tôi rồi, xin tha cho tôi một mạng”.
“Đây…”, Viên Thiên Hàng thấy Bách Lí Đồ quỳ xin Đinh Dũng tha mạng thì càng nghiến răng chặt hơn.
Ông ta không hề coi thường Bách Lí Đồ, thậm chí ông ta còn không dám chắc chắn đứng trước sự sống và cái chết, ông ta sẽ đưa ra lựa chọn thế nào.