“Anh, anh đúng là không còn thuốc chữa”, cô gái kia mặt mày khó coi vô cùng. Cô ta hậm hực với Thiết Như Long một câu nhưng vẫn rút điện thoại ra gọi vào số chú của Thiết Như Long.
Mặc dù Thiết Như Long không được coi trọng trong nhà họ Thiết, là người hàng nhánh nhưng chú ruột hắn ta lại giữ chức vụ quan trọng trong cục cảnh sát thành phố Kim Châu. Ông ta leo lên được vị trí cao là nhờ các mối quan hệ và tầm ảnh hưởng của nhà họ Thiết, là chỗ dựa vững chắc cho nhà họ Thiết ở thành phố Kim Châu.
“Hỏng rồi, mau đi thôi”, nghe Thiết Như Long bảo gọi điện cho chú mình, giám đốc showroom 4s tái mét mặt mày. Ông ta liếc ngay sang Lâm Lâm.
Đinh Dũng thấy tên này định gọi điện thoại kêu người thì không khỏi cau mày. Thế nhưng anh cũng không quan tâm, chỉ là thấy có hơi khó chịu và phiền phức.
“Mày còn không thả tao, đợi chú tao đến thì tao cho mày chết”, Thiết Như Long quỳ trên đất vùng vẫy muốn đứng dậy nhưng đôi chân hắn ta lại không còn nổi sức mà cựa.
Mặt hắn tối sầm lại. Đứng trước mặt bao nhiêu người thế này, đặc biệt còn có vợ chưa cưới bên cạnh mà hắn lại bị người ta sỉ nhục tới mức này, mặt hắn nóng rực lên. Hắn chỉ hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống cho rồi.
“Cậu cũng đã nói để cho tôi phải chết thì sao tôi lại có thể không nhân cơ hội này cho cậu quỳ thêm lúc nữa nhỉ?”. Đinh Dũng đi về phía trước, giơ tay ra vỗ vỗ vào mặt Thiết Như Long, thản nhiên nói: “Không phải cậu gọi người đến để đối phó với tôi sao, xem ra cậu không sợ tôi”.
Đinh Dũng dứt lời, ánh mắt anh sắc lạnh hơn hẳn. Anh giơ tay lên tóm lấy vai Thiết Như Long, khẽ giật, xương vai hắn lập tức trật khớp.
“A!!!”, Thiết Như Long gào lên thảm thiết. Hắn ta bại cả bên vai trái.
Nghe tiếng thét đó của Thiết Như Long, giám đốc showroom trán vã mồ hôi. Ông ta nhìn Đinh Dũng với ánh mắt sợ hãi. Ông ta không ngờ rằng Đinh Dũng lại dám ra tay đánh người trong khi Thiết Như Long đã gọi điện báo cảnh sát.
Đúng lúc này một bàn tay dùng lực đặt lên vai hắn. Nụ cười nơi khoé miệng Thiết Như Long khựng hẳn lại. Hắn còn lẩm bẩm rồi rống giận: “Mày dám đánh tao, chú tao ở đây, mày còn dám ra tay…”
“Dừng tay”, thấy tay Đinh Dũng đặt lên vai Thiết Như Long, người đàn ông trung tuổi kia biến sắc. Ông ta hét lên.
Gần như là lúc ông ta và Thiết Như Long dứt lời, tay Đinh Dũng khẽ bẻ, chỉ anh và Thiết Như Long nghe thấy ‘rắc’ một tiếng. Thiết Như Long gào lên thảm thiết, vai trái hắn ta mềm oặt, đau bại.
“Bắt hắn cho tôi”, thấy cảnh này, chú của Thiết Như Long lập tức phất tay.
Bốn người ông ta dẫn tới rút súng chĩa vào Đinh Dũng, hét lớn: “Không được cử động, giơ hai tay lên”.
Nghe bốn người kia hét lên, Đinh Dũng quay người lại nhìn bọn họ. Kết quả, bốn người này giật thót tim, đồng thời lùi về sau một bước, suýt chút nữa thì bóp cò.
“Bảo cậu không được cử động, có nghe thấy không hả?”, một người đàn ông trọc đầu trong số đó đó nuốt nước bọt, gằn giọng với Đinh Dũng: “Giơ hai tay lên, nếu không tôi bắn”.
“Được, được, được, đừng bắn”, Đinh Dũng gật đầu bất lực, giơ hai tay lên.
Với thực lực hiện giờ của anh vẫn chưa thể nào đạt tới độ có thể ngó lơ vũ khí nóng được. Né tránh đạn cần tốc độ vô cùng nhanh, hiện giờ cơ thể anh chịu không nổi vận động với cường độ cao. Nếu cứ thế né tránh thì sẽ khiến xương cốt gặp vấn đề.