“Đây là xe anh mua sao?”, Hàn Phương Nhiên nhìn chiếc xe đen bóng trước mặt mà thất thần, cô không khỏi xuýt xoa đưa tay vuốt thân xe rồi hỏi Đinh Dũng: “Đinh Dũng, cái xe này bao nhiêu tiền? Không rẻ phải không?”
Thấy Hàn Phương Nhiên hỏi giá tiền, ông giám đốc vẫn luôn đứng một bên nãy giờ định lên tiếng thì Đinh Dũng đã cười nói: “Chẳng đáng bao nhiêu, triệu mấy tệ thôi mà”.
“Khụ khụ…”, nghe cái giá này, ông giám đốc suýt chút nữa thì đứng không vững ngã ra đất.
Ai có thể ngờ nổi một cái xe thế này có giá lên tới hơn hai triệu nhân dân tệ mà còn bị Đinh Dũng nói thành triệu mấy tệ, cái giá quá bình dân. Quan trọng hơn cả là Hàn Phương Nhiên còn tin nữa.
Thực ra cũng bình thường thôi. Theo như sự hiểu biết của Hàn Phương Nhiên với Đinh Dũng, từ sau khi Đinh Dũng vào ở rể nhà họ Hàn thì vẫn luôn không có công việc ổn định, chắc chắn cũng không kiếm ra bao nhiêu tiền. Có điều Đinh Dũng cũng chưa bao giờ tìm cô hỏi xin tiền, thật không biết số tiền mua xe này Đinh Dũng lấy ở đâu.
Có điều Hàn Phương Nhiên cũng chẳng nghĩ nhiều. Cho dù Đinh Dũng lấy tiền ở đâu ra thì chỉ cần số tiền này không phải do anh cướp lấy và quang minh chính đại có được là được rồi.
“Được rồi, mọi người làm việc đi, tôi đi trước đây”, Đinh Dũng cười vỗ vai giám đốc, tỏ ý ông ta không cần phải làm ầm lên.
“Anh gây ra tổn thất gì cho công ty hay là do em không đàm phán cho tử tế với tập đoàn Đỉnh Kim khiến tập đoàn chúng ta công sức đổ sông đổ bể, bây giờ rơi vào thế bí hả”, Hàn Hàn cười lạnh lùng chỉ vào Hàn Phương Nhiên nói thẳng: “Anh thấy em nên suy nghĩ cho kỹ đi. Đợi lát nữa xem em giải thích với ông nội thế nào”.
“Anh”, Hàn Phương Nhiên nắm chặt tay nhưng không nói thêm nữa.
“Hừ, chúng ta đi”, thấy bộ dạng tức tối đó của Hàn Phương Nhiên, Hàn Hàn cười lạnh lùng vỗ vào bộ mông nảy nở của cô gái bên cạnh rồi lên tiếng.
Đinh Dũng đưa mắt nhìn cả hai đi vào toà nhà của tập đoàn thì vẫn giữ vẻ mặt như thường. Nhưng thực tế trong mắt anh đã sắc lạnh vô cùng. Nhà họ Hàn này quả thật nội tình quá phức tạp, có vài con sâu mọt đục khoét như vậy mà vẫn có thể trụ vững lâu không sập.
“Thôi chúng ta đi”, Hàn Phương Nhiên bất lực lắc đầu nói với Đinh Dũng.
Đinh Dũng gật đầu không nói gì thêm. Anh đương nhiên biết Hàn Phương Nhiên đau đầu vì vấn đề gì. Bây giờ cả tập đoàn đều do bốn chú bác của Hàn Phương Nhiên làm trụ cột chống đỡ, nhánh nhà Hàn Phương Nhiên lại chẳng có thực quyền. Hiện giờ mọi việc đều do người khác đổ vấy lên đầu cô, cho dù cô có lý cũng trở thành vô lý vì không ai nghe cô giải thích cả.