“Bác cả, theo cháu thấy thì làm người vẫn nên thật thà một chú, nếu không thì dễ tự chuốc vạ vào thân lắm. Con người sống an phận một chút mới sống lâu được”, Đinh Dũng đứng ra nhếch miệng, trong ánh mắt anh rõ ánh nhìn sắc lạnh.
Chỉ thấy Đinh Dũng cười lạnh lùng, nói: “Cháu tới tham dự cuộc họp mà chủ tịch còn chưa nói gì, bác đã nhảy ra chỉ trích cháu không nên tham gia. Bác thấy mình có thể thay thế cả chủ tịch sao? Hay là bác đã không đợi được nữa mà chỉ muốn giành lấy chức chủ tịch?”
Câu này của Đinh Dũng khiến cả căn phòng họp bùng nổ, đặc biệt là hai người Hàn Thành Văn và Hàn Thành Quý đều nheo mắt nhìn. Chỉ có Hàn Thành Võ từ đầu tới cuối ngồi cạnh Hàn Tông Khôn trầm tư không nói gì.
“Khốn khiếp, cậu nói nhăng quậy”, mặt Hàn Thành Phú biến sắc. Từ đầu ông ta đã nói không lại Hàn Phương Nhiên nên định quay qua chèn ép Đinh Dũng, nhưng điều khiến ông ta không ngờ tới đó chính là từng lời nói của Đinh Dũng lại còn sắc hơn cả Hàn Phương Nhiên, cứ thế chụp mũ cho ông ta.
Nếu ông ta dám nói một từ “phải” thì đừng nói là phía ông già mà ngay cả vài anh em của ông ta cũng sẽ trở mặt với ông ta trước. Hiện giờ tình hình của tập đoàn trông thì có vẻ ổn định, thực tế thì cả bốn anh em nhà ông ta làm gì có ai không muốn làm chủ tịch hội đồng quản trị chứ?
“Bác, bác không có ý đó. Bác chỉ nói trước với cháu một tiếng thôi”, nghĩ tới đây, Hàn Thành Phú chột dạ, ông ta vội lên tiếng nói: “Bố, con tuyệt đối không hai lòng. Con chỉ trung thành muốn xây dựng tập đoàn cho vững mạnh. Con…”
“Được rồi’, đúng lúc này, Hàn Tông Khôn từ đầu tới cuối không nói câu nào liền khoát tay, thở dài, mặt ông ta rõ vẻ nghiêm nghị, nhìn Đinh Dũng chằm chằm, nói: “Hiện giờ là thời khắc sinh tử của tập đoàn, đã là người nhà họ Hàn thì ngồi xuống đi’”.
Thấy bố mình đã lên tiếng như vậy, mấy người phía Hàn Thành Phú chỉ có thể nhẫn nhịn cho qua, còn Đinh Dũng đương nhiên cũng sẽ không tự chuốc vạ vào thân nên anh cười rồi gật đầu với Hàn Tông Khôn, sau đó thì ngồi xuống.
Cô ta đã bất mãn với việc chủ tịch hội đồng quản trị giao vị trí phụ trách cho Hàn Hàn tư lâu. Theo như cô ta thấy thì Hàn Hàn căn bản không có khả năng gánh vác hạng mục quan trọng như vậy. Ông nội nên giao phó cho cô ta mới đúng.
“Em Châu Nhi đừng nói hàm hồ. Sao có thể trách anh được. Rõ ràng trước đó Hàn Phương Nhiên không đàm phán thoả đáng với bất động sản Đỉnh Kim. Mọi việc không liên quan gì đến anh”, thấy Hàn Châu Nhi chụp mũ cho mình, Hàn Hàn lập tức tỏ tái độ luôn.
“Đúng vậy, liên quan gì đến Hàn Hàn, rõ ràng là trước đó cô ta đàm phán có chỗ sơ hở”, cô gái trang điểm loè loẹt kia mặc dù không hiểu việc hợp tác mà bọn họ đang nói nhưng vẫn miễn cưỡng đứng về phía Hàn Hàn.
Hàn Phương Nhiên từ đầu tới cuối không nói lời nào. Cô bặm môi, nắm tay thật chặt. Hạng mục hợp tác là do cô đàm phán, có cống hiến lớn cho công ty vậy mà bây giờ vì nguyên nhân khác, những người này lại đổ hết trách nhiệm lên đầu cô. Hàn Phương Nhiên thạt sự có trăm cái miệng cũng không giải thích nổi.
“Phương Nhiên, cháu cho rằng việc này nên xử lý thế nào?”, Hàn Thành Phú thấy con trai mình và Hàn Châu Nhi càng nói càng hăng nên lập tức chĩa mũi dùi về phía Hàn Phương Nhiên.
“Việc này…”, Hàn Phương Nhiên bặm môi, cô định đứng dậy trước bao con mắt nhìn thì đột nhiên Đinh Dũng kéo tay cô, nói: “Phương Nhiên, để anh nói đôi câu”.
Mặc dù không biết Đinh Dũng vì sao đột nhiên lại đứng dậy nhưng quả thực cô cũng không biết phải nói làm sao, nên chỉ đành gật đầu.