Chúc độc giả của ReadMe và FindNovel một năm mới an khang thịnh vượng, phát tài phát lộc, sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý! Cảm ơn quý độc giả đã đồng hành và ủng hộ App trong thời gian qua.
- ------
“Đinh Dũng, anh…”, Hàn Phương Nhiên kéo vạt áo Đinh Dũng nhìn anh hoài nghi.
Hiện giờ là lúc cấp bách của tập đoàn, nếu anh làm loạn thì tất cả mọi người sẽ chỉ trích cô, còn Đinh Dũng ra mặt chắc chắn sẽ bị tất cả mọi người đối phó lại.
Thế nhưng Đinh Dũng lại không để ý tới ánh mắt Hàn Phương Nhiên. Anh chỉ vỗ vỗ vai Phương nhiên tỏ ý cô không cần phải lo lắng.
“Cháu hiểu mọi người vội vàng muốn tìm ra ai gây gây ra việc tập đoàn phải đối mặt với nguy cơ lần này, nhưng mọi người nên tỉnh táo một chút. Hiện giờ cái gì là quan trọng nhất”, Đinh Dũng cười hết sức tự tin, đôi tay anh chống thẳng trên bàn họp, đảo mắt nhìn mọi người một lượt rồi nói tiếp: “Giúp tập đoàn vượt qua khó khăn lần này mới là quan trọng nhất, mới là việc mà người nhà họ Hàn chúng ta nên làm chứ không phải lục đục với nhau, mỗi lần gặp chuyện gì cũng đổ tội cho nhau”.
“Hừ, cậu nói thì dễ lắm. Hiện giờ nguồn vốn tập đoàn xuất hiện chỗ hổng lớn như vậy, chúng tôi còn có cách gì nữa?”, nghe Đinh Dũng nói vậy, Hàn Thành Phú lên giọng nheo mắt đáp lại.
Hàn Thành Phú vừa dứt lời, người bên trong phòng họp bắt đầu xôn xao, phần lớn đều theo hướng đổ tội cho người khác, không ai nhận trách nhiệm về mình.
Hàn Tông Khôn nhìn Đinh Dũng chăm chú, nghe những lời xì xào xung quanh thì không khỏi cau mày. Hàn Thành Võ ngồi bên cạnh ông thấy tình hình như vậy thì hạ giọng nói: “Bố, bố đừng tức giận mà nóng vội quyết định, sức khoẻ mới là quan trọng nhất”.
“Haiz…”, Hàn Tông Khôn lắc đầu bất lực nhìn cả nhà họ Hàn. Đến bây giờ cũng chỉ có Hàn Thành Võ là người có thể dùng được, nhưng khó khăn lần này mà tập đoàn phải gánh vác thì không phải một người là có thể giải quyết được.
Hắn ta dứt lời, cánh cửa phòng họp bị hai bảo vệ đẩy ra. Cả hai người này đều nhìn Hàn Hàn rồi lập tức đi về phía Đinh Dũng.
“Các người làm gì thế hả?”, Hàn Phương Nhiên đứng dậy cau mày lên giọng.
Nhưng hai tên bảo vệ kia căn bản không quan tâm đến cô mà cứ thế đi về phía Đinh Dũng. Nhưng bọn họ còn chưa ra tay thì Đinh Dũng đã lạnh lùng bật cười: “Chủ tịch còn chưa nói gì mà. Tôi xem hôm nay ai dám đụng vào tôi”.
“Hai người là người của tập đoàn Hàn Thị. Tập đoàn này hiện giờ đều phải nghe theo lời chủ tịch hay là lời của Hàn Hàn. Làm chó cũng đừng có nhận nhầm chủ chứ”, Đinh Dũng nói rõ ràng từng lời, vả lại đều lấy Hàn Tông Khôn làm bia đỡ đạn khiến người ta không thể nào phản bác lại.
Giọng nói của anh không quá lớn nhưng đủ khiến người ta nghe rõ.
Thực tế cũng như Đinh Dũng nói, hai tên bảo vệ còn chưa hỏi Hàn Tông Khôn mà đã nghe lời Hàn Hàn, cứ thế xông vào phòng họp, rõ ràng là không coi chủ tịch Hàn Tông Khôn ra gì.
“Hai người to gan lắm”, lúc này Hàn Thành Võ mới đứng dậy hắng giọng, nói: “Ai cho hai người vào đây. Hội nghị của tập đoàn đang trong thời gian họp mà hai người xông vào. Biết sai không hả?”
“Đây…”