“Bác sĩ, tôi có thể vào trong không?” Hàn Phương Nhiên cầm tờ đơn trong tay ngây người một lúc, đợi bác sĩ đi xa, cô mới bình tĩnh lại hét lớn lên.
Nghe tiếng hét sau lưng, một vài bác sĩ cũng ngạc nhiên ngoảnh đầu nhìn lại nhưng không quan tâm tới Hàn Phương Nhiên mà đi khỏi đó.
“Cô Hàn, tôi cùng cô vào trong”. Nhìn dáng vẻ tiều tụy của Hàn Phương Nhiên, Kim Tư Kỳ thở dài.
“Ừm, cảm ơn tổng giám đốc Kim”, Hàn Phương Nhiên gật đầu hít một hơi thật sâu cùng Kim Tư Kỳ vào trong.
Trong phòng lọc máu, Đinh Dũng nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ, anh nhắm nghiền mắt lại không chút tiếng động.
Nếu như không phải lồng ngực còn phập phồng, điện tâm đồ còn chạy trên màn hình thì Hàn Phương Nhiên còn tưởng Đinh Dũng đã chết.
Toàn thân Đinh Dũng lúc này đầy những ống truyền, nhất là động mạch vùng cổ còn có một ống truyền nhỏ bằng đầu ngón tay, máu đen chảy ra ngoài theo đường ống truyền, qua máy lọc máu, lại theo một ống truyền khác từ từ đi vào cơ thể.
“Á! Sao có thể như thế!”, khi Hàn Phương Nhiên nhìn thấy những vết hằn đen trên người Đinh Dũng thì không khỏi giật mình kinh hãi.
Từng đường từng đường màu đen như dây xích quấn chặt lấy cơ thể Đinh Dũng, cánh tay anh cũng biến thành màu đen, da anh không có lấy một chút màu sáng. Nhìn dáng vẻ này của Đinh Dũng, Kim Tư Kỳ không khỏi tự trách.
Nếu như cô không đưa Đinh Dũng tới cửa hàng đó, nếu như không vì cứu cô thì Đinh Dũng sẽ không đến nỗi này.
Nghĩ mãi, nghĩ mãi, Kim Tư Kỳ đỏ hoe đôi mắt, cô cố nhịn vị chua chát cay sè nơi sống mũi mà lắc đầu nói: “Không biết, anh ấy trúng độc nhưng không biết là độc gì, ngay cả bệnh viện cũng không xét nghiệm ra”.
“Tôi đi báo với người nhà”, Hàn Phương Nhiên che miệng, mắt ngấn lệ.
Trước đây khi Đinh Dũng còn khỏe mạnh, cô chưa từng có cảm giác này, thậm chí trước đây cô còn cảm thấy anh phiền phức, nhưng bây giờ anh nằm trên giường bệnh, không hiểu sao lòng cô đột nhiên thấy đau.
Kim Tư Kỳ gật đầu nói: “Đi đi, tôi ở đây trông”.
Cho dù nói thế nào, chuyện này cũng nên thông báo cho người nhà một tiếng.
Nhìn Hàn Phương Nhiên cầm điện thoại rời khỏi phòng lọc máu, Kim Tư Kỳ quay lại nhìn Đinh Dũng rồi hỏi ý tá đang quan sát điện tâm đồ: “Anh ấy, bây giờ tình hình anh ấy thế nào?”
Nghe Kim Tư Kỳ hỏi, y tá đó ngây ra một lúc rồi lắc đầu, ngược lại người đàn ông đang vùi đầu không biết nghiên cứu gì thì ngẩng lên nói: “Tình hình hiện tại của cậu ấy không lạc quan lắm, mặc dù đã lọc máu, độc tố trong cơ thể được xử lý một phần rồi nhưng loại độc này rất kỳ lạ, đến bây giờ chúng tôi cũng không xét nghiệm ra tất cả thành phần của nó, cũng không biết nó có phản ứng gì, bao gồm cả những vằn đen trên cơ thể cậu ấy. Tóm lại là tất cả đều không lạc quan”. Bác sĩ nọ lắc đầu nhìn Đinh Dũng kỳ lạ rồi bất lực than thở.
Thực ra còn một chuyện ông chưa nói với Kim Tư Kỳ, đó là độc tố trong cơ thể Đinh Dũng giống như vật sống vậy, có thể tự phát tán, giống như sinh sản vậy. Đây là chuyện mà cả giới y học thậm chí cả giới học thuật cũng chưa từng gặp phải.
Bệnh viện đã thông báo tới các chuyên gia ở các khu vực khác, chuyện này đã được đưa vào kế hoạch bảo mật rồi.
Trong lúc đó, mặc dù Đinh Dũng đã hôn mê nhưng linh hồn thì tỉnh táo, anh vẫn đang nghiên cứu độc tố kỳ lạ này, lúc đầu anh cho rằng độc trên cây kim là loại phổ biến, với sự phát triển hiện giờ của y học thì chắc là chữa được nhưng xem ra bây giờ, loại độc kỳ lạ này nằm ngoài sự tưởng tượng của anh.
Trong máu của anh chứa không ít điểm đen, những điểm đen này chằng chịt dính chặt vào thành mạch máu, ăn mòn cơ thể anh.
Đinh Dũng thử điều tiết linh lực trong cơ thể mình nhưng bây giờ anh chỉ là võ sĩ tầng Đỉnh Phong, linh lực quá yếu ớt, căn bản không có tác dụng với những điểm đen này, chỉ có thể nhìn những điểm đen này ăn mòn cơ thể.
“Không được, cứ tiếp tục như vậy sớm muộn cũng bị ăn mòn”. Đinh Dũng tự nhủ trong lòng, khó khăn lắm anh mới quay về, hơn nữa còn luyện thành công Thánh Tâm quyết, bắt đầu dùng sức mạnh của linh hồn để nuôi thể xác. Chẳng lẽ lại phải đổi cơ thể một lần nữa?
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, Đinh Dũng còn đang do dự thì đột nhiên nghĩ ra cách.
“Phương Nhiên, con vội vàng gọi bố mẹ tới làm gì, còn tưởng con bị thương!”, lúc này tiếng Lâm Hồng Ngạn từ bên ngoài phòng bệnh truyền tới.
Hàn Phương Nhiên đứng trước cửa phòng bệnh, nhìn thấy Lâm Hồng Ngạn và Hàn Thành Sơn liền vội vàng ra đón, cô nói với sắc mặt tiều tụy: “Bố mẹ, Đinh Dũng xảy ra chuyện rồi”.
“Hả? Chuyện gì?”, nghe con rể xảy ra chuyện Hàn Thành Sơn chau mày.
“Nó có thể xảy ra chuyện gì? Mẹ còn mong nó không may gặp chuyện, như vậy con có thể danh chính ngôn thuận ly hôn với nó!”. Lâm Hồng Ngạn hừ lạnh, vừa nhắc tới Đinh Dũng là bà ta đã tức giận.
Lâm Hồng Ngạn kéo tay Hàn Phương Nhiên, nhìn trái nhìn phải rồi nói nhỏ: “Phương Nhiên, mẹ nói con này, mẹ thay con tìm một nhà tốt, nghe nói là cậu chủ của xí nghiệp đứng đầu thành phố Kim Châu”.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy chứ! Đinh Dũng trúng độc còn nằm trong bệnh viện, con gọi bố mẹ tới không phải để bố mẹ nói những điều này!”, Hàn Phương Nhiên nghe mẹ mình nói thì không khỏi phẫn nộ nên lớn tiếng nói.
“Con, con...”, Lâm Hồng Ngạn thấy Hàn Phương Nhiên tức giận liền sưng mặt lên.
“Ôi trời, được rồi, được rồi!”, Hàn Thành Sơn kéo Lâm Hồng Ngạn sau đó nhìn Hàn Phương Nhiên hỏi: “Phương Nhiên, rốt cuộc có chuyện gì, Đinh Dũng sao lại trúng độc?”
“Con không biết”. Hàn Phương Nhiên lắc đầu, cô không rõ chuyện gì đã xảy ra.
“Thế nó đâu?”, Lâm Hồng Ngạn hừ lạnh một tiếng thì hỏi xen vào.
Hàn Phương Nhiên nhìn vào phòng lọc máu nói: “Ở bên trong, đang lọc máu”.
“Độc gì, lẽ nào không có cách giải độc mà còn phải lọc máu sao?”, Hàn Thành Sơn chau mày, ông ta từng nghe nói lọc máu không tốt cho sức khỏe, Đinh Dũng vốn đã yếu ớt làm sao có thể chịu được sự giày vò như vậy?
“Trúng độc thì tốt, chết sớm siêu thoát sớm, lần sau đầu thai vào nhà nào tốt!”, trong khi đó tất cả mọi người đều không ngờ được Lâm Hồng Ngạn không những chẳng vào thăm Đinh Dũng mà còn lớn tiếng: “Cho khỏi bám lấy Phương Nhiên không buông!”
Cạch! Lúc này, cửa phòng bệnh bị Kim Tư Kỳ mở ra thật mạnh.