Không đợi Triệu húc mở miệng phản bác, Hà Ngọc Kỳ chỉ vào mũi Đường Tân Khải: “Cáo già, con trai ông có lỗi với em gái người ta, ông còn có lý gì để nói chứ? Ông thật coi thường luật pháp, chẳng nhẽ không ai có thể trị được ông sao?”
“Cáo già”, hai từ này chính là cấm kỵ đối với Đường Tân Khải. Ông ta ghét nhất người khác nhắc tới biệt hiệu “cáo già” này của mình.
Nhìn thấy Hà Ngọc Kỳ chỉ là một cô gái trẻ, lại dám chỉ thẳng vào mặt mình mà nói mấy từ này, Đường Tân Khải tức giận đùng đùng.
“Cô gái trẻ, cô đã ăn gan hùm mật gấu hay sao? Cô có biết tôi là ai không?”
“Biết! Ông là con cáo già. Tôi đã ăn gan hùm mật gấu đấy, nhưng chưa hề thử qua mùi vị của một con cáo. Hoặc là thanh cao, hoặc là thối hoắc. Ông là một con cáo già hôi thối, tôi thực sự không có hứng thú với ông.” Hà Ngọc Kỳ dẻo miệng, lập tức đáp trả lại một cách mỉa mai.
Triệu Hùng thấy Hà Ngọc Kỳ đang cố tình chọc giận Đường Tân Khải, sợ rằng sẽ thực sự khiêu khích khiến ông ta phát điên, liền lớn tiếng quát: “Ngọc Kỳ, không được vô lễ với chủ tịch Đường.”
Hà Ngọc Kỳ tỏ ra rất khó chịu, mắt ngước lên trời mà hừ lạnh một tiếng.
Đường Tân Khải quả nhiên đã bị Hà Ngọc Kỳ làm cho giận đến run người, nóng nảy chỉ vào Triệu Hùng: “Triệu Hùng, anh dạy dỗ người của mình như vậy sao?”
“Chủ tịch Đường, đừng nói với tôi hai từ dạy dỗ. Tôi dạy người của mình, sao có thể so với cách ông dạy con của ông được. Được rồi, tôi vẫn nghĩ ông nên bớt giận lại, chúng ta tìm một nơi để nói chuyện! Cứ chém chém giết giết thế này, sợ rằng ngày mai lại lên trang nhất báo.”
Đường Tân Khải đã thấy Triệu Hùng nhất quyết muốn bảo vệ Hoằng Thủy, hơn nữa võ công của Triệu Hùng rất cao, ngay cả Dương Hưng cũng không phải là đối thủ của anh ta. Nếu bọn họ còn tiếp tục đánh nhau, e là ông ta cũng không thể chiếm được ưu thế. Nghĩ tới đây, ông lạnh lùng nói: “Đi theo tôi.”
Triệu Hùng gật đầu, sau khi bảo Hoằng Thủy sắp xếp ổn thỏa cho đám đàn em thì lên một chiếc Mercedes-Benz đen, đi theo Đường Tân Khải đến một tiệm trà tên là Thanh Xuân.
Đường Tân Khải vừa đến nơi liền bảo chủ quán dọn dẹp hết khách khứa khỏi đó.
Tiệm trà này do Đường Tân Khải đầu tư, là nơi gặp gỡ riêng tư của Đường Tân Khải. Khi không có việc gì quan trọng, ông ta vẫn thường gặp khách hàng ở bên ngoài. Nhưng một khi có vấn đề cần giữ bí mật, ông ta sẽ trực tiếp tới đây.
Triệu Hùng ngồi cùng Hà Ngọc Kỳ, Hoằng Thủy và Bùi Song Ngọc.
Không khí trong phòng riêng yên tĩnh lại căng thẳng, gần như khiến ai nấy đều có chút khó thở.
Dương Hưng coi như người ngoài cuộc, nhìn về Triệu Hùng và nói trước tiên: “Triệu Hùng, chuyện này là ân oán riêng tư giữa chủ tịch Đường và Hoằng Thủy, anh không nên xen vào.”
Triệu Hùng mỉm cười: “Anh Hoằng Thủy là bạn của tôi, bây giờ gặp rắc rối, làm sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn được chứ?”
“Hoằng Thủy là bạn của anh sao?” Ánh mắt Dương Hưng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Anh ta đã tìm hiểu chi tiết về Triệu Hùng.
Triệu Hùng từ một tên ở rể, lấy được một số tiền khổng lồ của tập đoàn Khải Thời.
Trong vòng nửa năm qua, anh ta nhanh chóng phát triển, trở thành bá chủ một phương. Ngoại trừ lần du lịch nước ngoài cách đây không lâu, anh ta không mấy khi đi đâu, còn chưa từng tới Thành Lâm. Làm thế nào anh ta có thể quen với một đại ca ở Thành Lâm?
Nhưng suy luận này cũng không hẳn đúng, nhìn cách Hoằng Thủy và Triệu Hùng nói chuyện dường như hai người đã quen biết từ trước, hoàn toàn không phải đóng kịch.Vậy thì hai người này đã gặp nhau như thế nào?
Triệu Hùng nói: “Đúng vậy, chúng tôi thực sự là bạn bè.”
Đường Tân Khải nghe xong chỉ hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Triệu Hùng nói: “Triệu Hùng, anh rõ ràng là muốn chống đối Đường Tân Khải tôi phải không?”
“Chủ tịch Đường, mọi việc đều phải nói có lý một chút. Nếu chỉ dựa vào đánh giết, tôi chắc chắn không sợ ông. Nói tới điểm này, hẳn trong lòng ông cũng hiểu rõ.”
“Ngày hôm đó tại quán bar Thanh Hà, con trai nhỏ của ông đã bắt Ngọc Kỳ và Minh Tuyết rót rượu. Anh ta là loại người thế nào, chẳng lẽ ông còn không biết ư?”
“Song Ngọc là em gái của anh Hoằng Thủy, bị con trai ông gây khó dễ, nhân chứng vật chứng đều có đủ. Cùng lắm thì chúng ta có thể mượn phán quyết của pháp luật. Ông cho rằng thẩm phán sẽ đứng về phía ông hay sẽ đứng về phía sự thật?” Ánh mắt Triệu Hùng vừa lạnh lùng lại tàn nhẫn, tiếp tục thản nhiên nói tiếp: “Đừng nhắc tới việc Hoằng Thủy đã chặt đứt hai ngón tay của con trai ông. Đổi lại là tôi, tôi sẽ muốn lấy mạng anh ta. Chỉ hai ngón tay, anh Thủy xem ra cũng đã nể mặt ông rất nhiều rồi.”
Nói tới đây, rõ ràng Đường Tân Khải đang đuối lý.
Tuy nhiên, đây là Tân Thành chứ không phải Thành Lâm.
Hoằng Thủy ở Thành Lâm tuy có thân phận không nhỏ, nhưng nếu so về thực lực, ba tên như Hoằng Thủy e rằng cũng không thể sánh được với Đường Tân Khải.
Tại thành phố Tân Thành, Hoằng Thủy cả gan dẫn người tới gây chuyện, còn lấy đi hai ngón tay của con trai ông. Đường Tân Khải hết mực yêu quý đứa con trai nhỏ này, làm thế nào có thể để yên một chuyện như vậy, hai bên cũng vì thế mà không thể tránh khỏi xung đột.
Ai có thể ngờ, mọi việc đang tiến triển tốt đẹp thì Triệu Hùng xuất hiện, chắn ngang giữa đường.
Triệu Hùng hiện tại gắn liền với tập đoàn Y Hổ của Tống Y Sa, coi như có thực lực ngang bằng với tập đoàn Đường Sư của ông ta.
Hơn nữa tên nhóc Triệu Hùng nay võ công thâm sâu khó lường, anh ta chính là nhân vật Đường Tân Khải không muốn dây vào.
Vậy mà hôm nay, Triệu Hùng lại công khai tuyên bố anh là bạn của Hoằng Thủy, rõ ràng muốn bảo vệ Hoằng Thủy. Đường Tân Khải cứ vậy mà bị đẩy vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.
Tiếp tục đánh, không nắm chắc phần thắng.
Ngừng đánh, nỗi uất ức không thể tự tiêu tan được.
Đường Siêu đứng bên cạnh, vờ ra vẻ vô cùng đáng thương, nói với Đường Tân Khải: “Bố ơi, con đã bị chặt đứt hai ngón tay, đã thành một kẻ tàn tật rồi. Bố phải lấy lại công bằng cho con.”
“Bốp!”
Đường Tân Khải giáng một cái tát vào mặt Đường Siêu, tức giận quát: “Mày là thằng tán gia bại sản, bại hoại gia phong. Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, muốn vui vẻ cũng không cần đi khắp nơi bên ngoài tìm phụ nữ. Mày coi lời tao nói là nói đùa sao?”
“Không phải bố nói bố kiếm nhiều tiền đều là để cho con tiêu sao? Con không tiêu tiền, chẳng nhẽ bố muốn mang theo vào quan tài ư?”
“Mày …”
Đường Tân Khải gần như điên cuồng với câu nói hỗn xược của đứa con trai nhỏ Đường Siêu này.
Bại hoại, thật là một đứa con bại hoại.
Đường Tân Khải thực sự rất yêu thương nuông chiều đứa con trai nhỏ này, quả thực từng nói với anh ta như vậy. Nhưng phá của cũng phải có giới hạn.
Tên nhóc này không chỉ tiêu tiền vô độ, mà mỗi ngày còn ở ngoài gây rắc rối.
Dương Hưng ở bên cạnh lắng nghe, thực sự không chịu nổi nữa, liền nói với Đường Tân Khải: “Chủ tịch Đường, tôi thực sự thất vọng. Ông thậm chí không thể quản lý được con trai mình, làm thế nào ông quản lý tốt được công ty đây? Có lẽ tôi phải nghĩ lại về mối quan hệ làm ăn của chúng ta.” Nói xong, anh ta đứng dậy và một mạch bỏ đi, không hề quay đầu lại.
“Chủ tịch Dương, chủ tịch Dương …”
Đường Tân Khải vội vã gọi vài tiếng nhưng Dương Hưng không hề có ý ở lại. Tới khi ông ta đuổi theo, Dương Hưng lên xe rời đi rồi
Nếu mất đi sự hỗ trợ của tập đoàn Hoài An, Đường Tân Khải chỉ còn là một con hổ giấy.
Với sức mạnh của tập đoàn Y Hổ, thêm sự hỗ trợ của Triệu Hùng, Đường Tân Khải trong lòng hiểu rõ số phận của ông ta sẽ đi theo vết xe đổ của tập đoàn Tam Giao của ba anh em nhà họ Đồng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!