“Cô quỳ xuống cho tôi.” Lâu Minh Cử hét lên với Lâu Như Mỹ.
Lâu Như Mỹ liền quỳ xuống trước mặt bố mình.
Gương mặt cô sớm đã tràn ngập nước mắt, khóc lóc nói: “Bố, bố có biết một cô gái khó khăn ra sao để có thể một mình chiến đấu bên ngoài không? Bị đàn ông quấy rối suốt ngày còn chưa nhắc tới, con thậm chí còn bị ông chủ lừa dối và đe dọa, hơn thế còn bắt đầu động tay động chân. Con không có chỗ dựa, chỉ có thể để người ta mặc sức bắt nạt.”
“Bố mẹ tuy là chỗ dựa của con, nhưng cũng không thể che chở cho con cả đời được. Con chỉ muốn có thể tự mình làm chủ cuộc đời của mình. Và tất cả những gì con làm đều là vì muốn bố và mẹ có một cuộc sống tốt đẹp hơn.”
Nghe con gái bộc bạch, Lâu Minh Cử bỗng nhiên trở nên im lặng.
Ông ta tự tát vào vào mình hai cái rồi nói: “Là tôi vô dụng, là do tôi vô dụng.”
“Bố, bố đừng tự đánh mình.”
“Này ông, ông đang làm gì vậy?”
“Bố! Mẹ!”
“Như Mỹ …”
Một nhà ba người lại một lần nữa ôm chặt lấy nhau mà khóc nức nở.
Hà Ngọc Kỳ và Cố Minh Tuyết cảm động tới không kìm được lòng, yên lặng chảy không ít nước mắt.
Ngay cả Triệu Hùng cũng cảm thấy cách làm này của anh có chút quá tàn nhẫn. Có điều, chính anh cũng không bao giờ ngờ tình huống này lại xảy ra.
Cả nhà họ Lâu đồng thanh khóc, một lúc lâu sau mới có thể ổn định được tâm trạng.
Triệu Hùng chậm rãi bước lên và nói: “Lâu Như Mỹ, tôi đã đổi ý rồi. Cô có thể rời khỏi đây ngay bây giờ, tôi không cần cô ra tòa để làm chứng buộc tội Đường Tân Khải nữa.”
Lâu Minh Cử ra sức bảo vệ con gái, mạnh mẽ nói: “Như Mỹ, con không phải sợ hãi! Chuyện này rốt cuộc là sao? Người này là người tốt hay người xấu?”
“Bố, anh ấy sẽ không làm hại con đâu.” Lâu Như Mỹ nói.
Nghe Lâu Như Mỹ nói, Lâu Minh Cử chỉ “ừm” một tiếng, sau đó mời đứng tránh sang một bên. Dầu vậy, ông vẫn đứng cạnh con gái, sợ Triệu Hùng sẽ gây bất lợi cho Lâu Như Mỹ.
Lâu Như Mỹ nói với Triệu Hùng: “Anh Triệu, anh không chỉ giúp tôi tìm lại được con người thật của mình, còn cho tôi xem bộ mặt thật của những kẻ giàu có như Đường Tân Khải. Tôi tình nguyện muốn ra tòa để làm chứng cho tội lỗi của Đường Tân Khải.”
“Như Mỹ, con thật sự vi phạm pháp luật sao?” Mẹ Lâu Như Mỹ cất tiếng hỏi một cách bất ngờ.
“Mẹ, đều do con nhất thời hồ đồ. Đến lúc đó, khi con sinh em bé, mẹ giúp con nuôi dưỡng đứa bé thật tốt nhé.”
“Như Mỹ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Lâu Minh Cử cũng không khỏi bối rối, không hiểu lúc trước đã có chuyện gì đã xảy ra.
Lâu Như Mỹ cũng không trực tiếp kể cho bố mẹ câu chuyện đó, chỉ nói sau này cô ấy sẽ kể cho họ biết chi tiết.
“Anh Triệu, anh nói sẽ để cho con tôi 15% cổ phần, điều kiện này còn tính không?” Lâu Như Mỹ hỏi, đưa mắt nhìn Triệu Hùng.
Triệu Hùng gật đầu và nói: “Nếu cô ra tòa làm chứng buộc tội Đường Tân Khải, đương nhiên vẫn tính.”
“Được rồi, vậy thì tôi hứa với anh!”
Khi thấy Lâu Như Mỹ cuối cùng cũng đồng ý, Triệu Hùng vui vẻ nói: “Trước khi ra tòa làm chứng, cô chính là mối nguy hiểm lớn nhất của Đường Tân Khải. Vậy trước mắt, cô và bố mẹ vẫn nên an tâm ở lại chỗ này đi. Ba ngày sau, cô hãy ra tòa để làm chứng. Ba ngày nay, gia đình ba người nhà cô hãy vui vẻ ở bên nhau. Cô yên tâm, chúng tôi sẽ không làm phiền tới gia đình cô đâu.”
“Cảm ơn anh Triệu.” Lâu Như Mỹ gật đầu.
Lâu Như Mỹ một tay ôm mẹ, một tay kéo chặt tay bố, nói với hai người: “Bố mẹ, chúng ta quay về phòng trước đi.”
Nhìn gia đình Lâu Như Mỹ đi lên tầng trên, trong lòng Triệu Hùng có chút nhộn nhạo, dường như nảy sinh chút cảm xúc khó nói thành lời.
Theo nguyên tắc, chiến thắng đã đến, con cáo Đường Tân Khải rất sớm sẽ bị hạ bệ, điều này phải khiến Triệu Hùng vui vẻ mới phải. Vậy mà không hiểu sao anh lại không hề cảm thấy phấn chấn.
Triệu Hùng chán nản, lái xe đến tập đoàn Y Hổ.
Sau khi đến văn phòng của Tống Y Sa, anh liền thấy Tống Y Sa đang vùi đầu vào công việc.
Tống Y Sa nghe thấy tiếng động, đưa mắt nhìn lên thấy Triệu Hùng tới, lập tức chào đón anh bằng một nụ cười.
“Em trai thối, cậu nói chuyện với Đường Hùng thế nào rồi?” Tông Y Sa quan tâm, cất tiếng hỏi.
Triệu Hùng đốt một điếu thuốc và ngồi lên ghế sofa: “Tôi đã giải quyết xong xuôi rồi. Tuy nhiên, muốn Đường Hùng luận tội Đường Tân Khải, còn kèm thêm một số điều kiện. Tôi đã giao cho Trần Văn Sơn xử lý rồi.”
Tống Y Sa tiến tới ngồi xuống bên cạnh Triệu Hùng, cau mày hỏi: “Vậy tại sao cậu lại mang dáng vẻ nặng nề ủ dột thế này?”
Triệu Hùng lắc đầu và nói: “Tôi không biết.”
“Chị Sa, Lâu Như Mỹ cũng đã hứa sẽ ra tòa làm chứng vạch tội Đường Tân Khải!”
“A!Thật sao?” Tống Y Sa nắm lấy bàn tay Triệu Tuyết, kích động nói.
Triệu Hùng gật đầu và nói: “Thật đấy!”
“Vậy thì Đường Hùng cũng đã hứa sẽ buộc tội Đường Tân Khải, Lâu Như Mỹ lại hứa sẽ ra tòa làm chứng chống lại Đường Tân Khải, tại sao cậu vẫn còn không vui?” Tống Y Sa cảm thấy khó hiểu, không nhịn được mà hỏi Triệu Hùng.
“Có thể là xúc cảnh sinh tình.” Triệu Hùng nói với Tống Y Sa về những việc vừa diễn ra.
Tống Y Sa biết mẹ Triệu Hùng đã mất từ sớm, một gia đình trọn vẹn có ý nghĩa rất quan trọng đối với anh.
Cô an ủi Triệu Hùng một lúc lâu, cuối cùng tâm trạng anh cũng tốt lên đôi chút.
“Em trai, tôi không ngờ cậu lại là một người đa cảm như vậy.” Tống Y Sa cất tiếng trêu chọc Triệu Hùng.
Triệu Hùng mỉm cười và nói: “Những người trọng tình cảm sẽ rất dễ trở nên đa cảm. Chỉ những người vô tình mới không đa cảm mà thôi. Nghĩa là tôi là một người rất trọng tình cảm.”
“Em trai, Đường Tân Khải nhất định không ngờ được con trai ông ta sẽ đâm sau lưng ông ta. Hiện tại, Lâu Như Mỹ cũng hứa sẽ ra tòa làm chứng rồi, có thể nói chuyến đi Tân Thành của cậu lần này đã sắp tới lúc kết thúc.”
“Phải! Đến lúc kết thúc rồi.” Triệu Hùng bồi hồi nói.
Nghĩ đến việc chỉ ba ngày nữa là có thể kết thúc tất cả chuyện này, tâm trạng Triệu Hùng không những không được vui vẻ, mà ngược lại còn trở nên rất nặng nề.
“Vậy sao trông cậu lại giống như đang không vui vậy?” Tống Y Sa thực sự cảm thấy rất khó hiểu.
“Bởi vì, tiếp theo tôi sẽ phải đối mặt với nhà họ Triệu cùng tập đoàn Khải Thời của bọn họ.”
Tống Y Sa đặt bàn tay mềm mại của mình lên bàn tay to lớn của Triệu Hùng, dịu dàng nói: “Tôi cũng có thể hiểu cậu. Trận đánh này xem ra nhất định là một trận khó khăn. Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ chỉnh đốn lại thương hội Tân Thành thật tốt, dốc toàn lực giúp cậu trong trận này.”
Triệu Hùng gật đầu và nói với Tống Y Sa: “Chị Sa, thực sự cảm ơn chị.”
“Sau này không cần nói mấy lời cảm ơn khách sáo với tôi. Chị của cậu đã không còn người thân, hiện tại cậu và Thanh Tịnh đã trở thành những người thân thiết nhất với tôi rồi. Cậu còn nói cảm ơn với tôi lần nữa, tôi sẽ nổi giận đấy.”
Triệu Hùng mỉm cười và nói: “Tôi vừa hay không có được chị gái, chị trở thành chị của em thực sự đã bù đắp cho thiếu thốn của em rồi.”
“Em trai!”
“Chị Sa!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!