Sau khi từ nhà họ Đào trở về, tâm tình Lý Thanh Tịnh lẫn Lý Diệu Linh đều mệt mỏi. Chu Dĩnh đến gần mọi người, khẽ hỏi.
“Tất cả đã dùng bữa chưa?”
“Chu Dĩnh, cô hâm món ăn lại đi!”
“Được, tôi đi ngay!”
Chu Dĩnh biết mọi người có chuyện riêng cần nói bèn thức thời bưng đồ ăn đi vào nhà bếp. Lý Quốc Lâm đã say năm sáu phần, tâm tình ông hiện tại chính là rượu không làm say mà do chính mình tự say. Thấy con gái về nhưng không đề cập đến chuyện Đào Thiên Trúc, ông bèn chủ động hỏi.
“Thanh Tịnh, mẹ con với cái người tên Viên Thiên Cao kia sao rồi?”
“Bố, bọn họ bỏ trốn!”
“Cái gì? Bà ấy bỏ trốn theo đàn ông?”
Lý Thanh Tịnh còn chưa kịp trả lời thì Lý Diệu Linh đã nói trắng ra. Lý Quốc Lâm ngeh xong, tâm tình kích động, không ngừng ho khan.
“Bố! Bố đừng lo, anh rể đã sớm cho người đuổi theo rồi!”
Lý Diệu Linh vội vàng chạy lại vuốt ngực cho Lý Quốc Lâm, lên tiếng trấn an. Sau trận ho khan, ông cúi đầu trầm mặc, hồi lâu mới vỗ đùi, bất lực lẩm bẩm.
“Hồ đồ! Đào Thiên Trúc, bà thật sự quá mức hồ đồ rồi!”
“Bố cứ yên tâm. Sáng mai con và Triệu Hùng sẽ đi Thanh Hóa, nhất định thuyết phục mẹ quay trở về.”
“Hai người đó đi Thanh Hóa sao?”
“Đúng vậy! Có khả năng Viên Thiên Cao là người nơi đó, hơn nữa người thuộc Cửu Đường nói rằng phương hướng xe chạy về Thanh Hóa.”
Lý Thanh Tịnh nhanh chóng giải thích. Nghe những lời này, Lý Quốc Lâm và Lý Diệu Linh liền đồng thanh.
“Ngày mai em sẽ đi chung với hai người!”
“Bố đi cùng mấy đứa.”
“Không được.”
Lý Thanh Tịnh không chút do dự cự tuyệt. Lý Diệu Linh buồn bực bĩu môi, dáng vẻ nóng nảy phản bác.
“Tại sao mọi người có thể đi nhưng lại bắt em ở nhà? Xảy ra chuyện lớn như vậy, em cũng là một thành viên trong gia đình cơ mà?”
“Diệu Linh, em đang ôn thi, đây là quãng thời gian quan trọng, không được lơ là.”
“Nhưng mà…”
“Diệu Linh, nghe lời chị của em đi! Hiện tại chị em đang mang thai đấy, đừng chọc giận em ấy làm gì.”
Lý Thanh Tịnh nghiêm giọng, nhìn thấy Lý Diệu Linh muốn lên tiếng phản biện, Triệu Hùng liền nhanh chóng cắt đứt mấy lời mà cô bé muốn nói.
“Thôi được rồi!”
Lý Diệu Linh suy nghĩ hồi lâu mới đồng ý. Hà Ngọc Kỳ có mối quan hệ vô cùng thân thiết với cô bé, bèn nhỏ giọng nói.
“Diệu Linh, cô yên tâm đi. Chỉ cần tôi nhìn thấy lão già khốn khiếp kia, tôi nhất định sẽ đánh hắn đến mức gia đình nhận không ra.”
“Ngọc Kỳ, vậy cô ra tay mạnh vào. Tốt nhất đánh cho hắn không bò đi nổi càng tốt.”
“Cứ tin tưởng tôi!”
Hà Ngọc Kỳ vỗ ngực cam đoan. Triệu Hùng không khỏi nhìn động tác thô bạo của Hà Ngọc Kỳ, sợ đối phương trong đấm lủng ngực bản thân mất. Chu Dĩnh sau khi hâm nóng lại thức ăn, nhanh chóng mời mọi người ra ngoài dùng bữa.
Tâm tình Lý Diệu Linh lẫn Lý Thanh Tịnh đều không tốt, vậy nên ăn rất ít. Triệu Hùng nói hai người nên về phòng nghỉ ngơi trước. Lý Quốc Lâm tuy rằng không nói gì nhưng từ đầu đến cuối đều lắng nghe chuyện của Đào Thiên Trúc, sau khi nghe xong tinh thần liền trở nên uể oải. Triệu Hùng nhìn sang, anh biết tâm trạng của ông hẳn đang suy sụp không gì sánh nổi. Hai người ngồi đối diện nhau trên ghế sofa, Triệu Hùng cẩn trọng mở lời an ủi.
“Bố, nếu như bố không muốn đi thì cứ ở nhà sẽ tốt hơn.”
Triệu Hùng lo lắng thời điểm gặp mặt tâm tình Lý Quốc Lâm sẽ trở nên kích động, nhất thời khó khống chế hành vi. Ông ngeh vậy thì lắc đầu.
“Triệu Hùng, con đừng khuyên bố! Tuy rằng bố với mẹ vợ con đã ly hôn nhưng tình nghĩa vợ chồng vẫn xem như còn đó, nếu như bà ấy lấy được người đàn ông tốt, bố đương nhiên vui mừng! Nhưng nghe mọi người bàn tán về Viên Thiên Cao như vậy, bố không thể trơ mắt nhìn bà ấy bị lừa được! Phải rồi, con đã cho người điều tra đối phương chưa, bối cảnh thế nào?”
“Đã tìm hiểu qua. Nhưng có vẻ Viên Thiên Cao là tên giả, ngoại trừ biết ông ta làm kinh doanh ở Thanh Hóa thì mọi thứ còn lại đều nằm trong vòng bí ẩn.”
“Dựa trên chuyện này thì khẳng định hắn tiếp cận mẹ vợ con, chắc chắn có mục đích!”
“Hẳn là vậy rồi.”
“Triệu Hùng, chuyện này không nên để lâu. Ngày mai chúng ta đi Thanh Hóa, càng nhanh càng tốt! Bố sợ chỉ cần đến trễ, bà ấy sẽ xảy ra chuyện ngay!”
Thật ra Triệu Hùng đối với chuyện Đào Thiên Trúc sống hay chết không hề bận tâm, bởi anh chẳng có bất kì cảm tình nào với đối phương cả. Nhưng Triệu Hùng lại vô cùng quan tâm, yêu thương Lý Thanh Tịnh. Con không chê mẹ xấu, chó không chê chủ nghèo!
Đào Thiên Trúc tuy rằng tính tình chẳng ra sao tuy nhiên tốt xấu gì bà ta cũng là mẹ ruột Lý Thanh Tịnh và Lý Diệu Linh. Lý Thanh Tịnh có thể bỏ qua cho mẹ mình vì bà không suy nghĩ xâu sa, làm ra đủ loại chuyện ồn ào nhưng cô ấy tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người đã lừa gạt mẹ mình. Vì muốn vợ mình vui vẻ, Triệu Hùng quyết định đứng ra giải quyết triệt để việc này. Anh nhìn Lý Quốc Lâm, khẽ gật đầu.
“Bố đừng sốt ruột! Con đã nhờ bạn bè ở Thanh Hóa bắt đầu truy lùng tin tức, theo dõi phương hướng rời đi rồi. Nếu chỉ dựa vào chúng ta thì không khác gì mò kim đáy bể cả. Hơn nữa, ông của Cố Minh Tuyết bệnh nặng vừa mới mất, cô ấy phải quay về dự đám tang, mai con phải tranh thủ tiễn cô ấy ra sân bay.”
“Cố Minh Tuyết?”
“Dạ phải!”
“Minh Tuyết tính tình ngoan ngoãn, từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng ở bên cạnh con, hai đứa giống như anh em ruột thịt vậy. Bình thường Minh Tuyết luôn ở phía sau giúp đỡ cho con, hiện tại tiễn con bé đi là chuyện thường tình. Ngày mai con cứ việc chở mọi người đến nơi sau đó chạy ra sân bay là được!”
Triệu Hùng gật đầu, nói chuyện với Lý Quốc Lâm hồi lâu mới quay trở lại phòng. Sau khi thay đồ, anh thấy Lý Thanh Tịnh vẫn nằm trằn trọc trên giường chưa chịu ngủ. Anh biết cô đang lo cho an toàn của Đào Thiên Trúc. Triệu Hùng vươn tay ôm lấy eo cô, nhỏ giọng thì thầm khuyên nhủ.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!