Lý Thanh Tịnh cùng Triệu Hùng liếc mắt nhìn nhau, trong lòng dường như đã nhận ra.
Các nhân vật lớn ở Hải Phòng, Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh hầu như đều biết. Mấy chiếc xe sang trọng này, không ít xe là mang bảng số của vùng khác, thoạt nhìn là biết đó không phải là người dân địa phương Hải Phòng.
Sau khi Triệu Hùng đưa Lý Thanh Tịnh vào "khách sạn Thanh Hùng", quản lý khách hàng đã chủ động tiến lên chào đón.
“Anh Triệu, anh đến rồi!” Quản lý khách sạn khách khí nói với Triệu Hùng.
Triệu Hùng “Ừ” một tiếng, hỏi quản lý khách sạn: "Mấy chiếc xe sang bên ngoài là của khách nào thế?"
“Phòng bao Tử Trúc Các trên lầu ạ!”
"Bao nhiêu người?"
"Sáu người!"
“Có quen không?” Triệu Hùng hỏi quản lý cửa hàng.
Quản lý cửa hàng lắc đầu nói: "Không quen!"
"Anh đi làm việc đi! Lát nữa cô Ngọc Kỳ đến thì nói cô ấy dẫn bạn tới phòng bao.” Triệu Hùng dặn dò quản lí khách sạn.
“Biết ạ!” Người quản lý đáp.
Triệu Hùng đưa vợ là Lý Thanh Tịnh vào phòng riêng mà anh thường xuyên lui tới.
Sau khi hai người ngồi vào chỗ, có người pha một ấm trà “Long Tỉnh” cao cấp rồi bưng vào.
Ai quen với Triệu Hùng đều biết anh ấy thích uống trà "Tây Hồ Long Tỉnh".
“Thanh Tịnh, em uống trà không?” Triệu Hùng hỏi.
Lý Thanh Tịnh đáp: "Em chỉ uống nước ấm thôi!"
Triệu Hùng dặn dò người phục vụ mang một bình nước ấm khác vào.
Sau khi Triệu Hùng rót một cốc nước cho Lý Thanh Tịnh, trong lòng vẫn đang suy nghĩ xem nhân vật lớn ghé tới khách sạn Thanh Hùng là ai đây nữa?
Lý Thanh Tịnh nhìn ra tâm tư của Triệu Hùng, bèn hỏi Triệu Hùng: "Triệu Hùng, có phải anh cho rằng đó là người nhà họ Triệu hay không?"
"Chắc không đâu! Rất có thể là đám người Thi Sinh."
"Bên ngoài có rất nhiều xe sang. Chẳng lẽ ngoài anh ta và Lưu Vũ Tiến còn có người khác?"
"Không biết được, lát nữa xem thử rồi mới nói. "
Triệu Hùng gọi quản lý khách sạn đến và nhờ anh ta giúp theo dõi động tĩnh của phòng bao bên cạnh. Nếu khách muốn rời khỏi, nhớ đến thông báo cho anh.
Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh trò chuyện một hồi, lúc này nghe được thanh âm của Hà Ngọc Kỳ vọng đến đầu tiên.
"Hôm nay thật là đã ghiền! Anh Trung, các anh còn muốn chơi cái gì nữa không? Tôi dẫn mọi người đi."
Nghe thấy giọng nói của Hà Ngọc Kỳ, Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng nhìn nhau mỉm cười.
Chỉ chốc lát sau, Hà Ngọc Kỳ dẫn theo Kim Trung, Mã Bá Lộc, Trương Tử An và Tô Hữu Hiệu cùng đi vào.
Nhìn thấy Mã Bá Lộc và Tô Hữu Hiệu, Lý Thanh Tịnh lập tức đứng lên. Chủ động chào hỏi Mã Bá Lộc và Tô Hữu Hiệu: "Xin chào cậu Mã, cậu hai nhà họ Tô!"
Trước đó, Triệu Hùng chỉ nói với Hà Ngọc Kỳ rằng anh ấy đang ăn cơm ở "khách sạn Thanh Hùng", cũng không nói mang theo Lý Thanh Tịnh. Do đó, Kim Trung, Mã Bá Lộc và những người khác không biết rằng Lý Thanh Tịnh cũng ở đây.
Mã Bá Lộc, Tô Hữu Hiệu và Lý Thanh Tịnh cũng coi là quen biết đã lâu, Mã Bá Lộc và Tô Hữu Hiệu rất có phong độ lịch sự, cùng bắt tay Lý Thanh Tịnh một cái.
So với lần gặp Lý Thanh Tịnh ở Nha Trang, Tô Hữu Hiệu hiển nhiên thấy Lý Thanh Tịnh có chút hơi mập ra. Anh ta thích pha trò, cười chọc Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, xem ra gần đây cuộc sống gia đình của cô và Triệu Hùng rất không tệ đâu nhỉ! Khuôn mặt cũng tròn trịa hơn rồi."
Triệu Hùng cười giải thích: "Thanh Tịnh mang thai!"
Khi Lý Thanh Tịnh mang thai, cả Mã Bá Lộc và Tô Hữu Hiệu đều rất ngạc nhiên.
Khi Triệu Hùng đưa Lý Thanh Tịnh đi du lịch ở Nha Trang, Lý Thanh Tịnh vẫn chưa mang thai, lúc này mới có hai ba tháng mà đã mang thai rồi.
Mã Bá Lộc vỗ vỗ vai Triệu Hùng cười nói: "Triệu Hùng, anh cũng được đấy nhỉ! Hai người đã có một con gái nếu lần này sinh được con trai thì có thể nói là trai gái song toàn, tốt quá rồi còn gì."
Triệu Hùng cố ý lắc đầu thở dài: "Chắc không được rồi?"
"Sao thế? Giờ anh đã biết Thanh Tịnh mang thai con gái rồi à?"
"Không! Đó là hai đứa trẻ sinh đôi, hai đứa con trai."
“Thật hay giả thế?” Mã Bá Lộc lộ vẻ không tin.
Vì vậy, Triệu Hùng nói với Mã Bá Lộc về chẩn đoán của Hoa Di.
Sau khi nghe tin danh y Hoa Đà, Hoa Di, ngoại trừ Kim Trung, Mã Bá Lộc, Trương Tử An và Tô Hữu Hiệu đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Là hậu nhân danh viện, dĩ nhiên họ từng nghe đến cái tên "Hoa Di".
Có điều, cao nhân trong giới y học như Hoa Di cũng là một cao thủ lánh đời. Người ngoài căn bản không thể nào biết được tin tức của cô. Không ngờ, Hoa Di lại ở Hải Phòng còn là bạn tốt của Triệu Hùng.
Trương Tử An nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, một ngày nào đó anh phải giới thiệu tôi với bác sĩ Hoa Di đấy."
“Giúp tôi giới thiệu nữa!” Mã Bá Lộc nói.
“Tôi nữa!” Tô Hữu Hiệu cũng đến tham gia cuộc vui.
Kim Trung nhìn thấy Mã Bá Lộc và mấy người kia làm bộ lấy lòng Triệu Hùng, ha hả cười lớn, nói: "Ba người thật đúng là. Triệu Hùng và bác sĩ Hoa Di là bạn tốt của nhau. Các người cứ thường giữ liên lạc với Hùng thì dĩ nhiên sẽ mời được bác sĩ Hoa Di thôi, Còn không thì cho dù các người có quen biết với Hoa Di cũng có ích lợi gì? Thật sự cho rằng quen biết thì sẽ mời được người ta chắc?”
Có câu nói: Người ngoài cuộc mắt sáng hơn kẻ trong cuộc!
Mã Bá Lộc, Trương Tử An và Tô Hữu Hiệu bị Kim Trung nói như vậy, họ lập tức tỉnh ngộ, mấy người đồng thời phá ra cười ha ha.
Sau khi mọi người đã vào chỗ ngồi, Triệu Hùng gọi người phục vụ đến, làm chủ gọi món.
Trong lúc chờ đồ ăn, Triệu Hùng nói: "Hôm nay, ở khách sạn Thanh Hùng này không phải chỉ có mỗi chúng ta."
“Vậy còn có người nào nữa?” Kim Trung tò mò hỏi.
Triệu Hùng cười nói: "Hiện tại cũng không biết. Nhưng nếu như tôi suy đoán không sai, hẳn là nhóm người của Thi Sinh."
Khi nghe nói "Thi Sinh" cũng ở đây, Trương Tử An "hừ!" một tiếng, nói: "Thi Sinh này thực sự không chỗ nào là không thấy mặt."
Mã Bá Lộc nói: "Anh Tử An, nhà họ Thi ở Hà Nội, có bối cảnh mạnh mẽ. Tôi e rằng chỉ có nhà họ Trương của anh mới có thể chống lại nhà họ Thi."
"Yên tâm đi! Tôi đến vì Thi Sinh mà. Một thời gian trước, nhà họ Thi cướp đi không ít công việc làm ăn của nhà họ Trương chúng tôi. Nhà họ Thi sớm đã coi nhà họ Trương của chúng tôi như cái gai trong mắt ghim vào trong thịt rồi! Đặc biệt là Thi Sinh, thằng nhãi này, còn ngứa mắt hơn người khác nhiều!"
Tô Hữu Hiệu cười nói: "Hôm nay đừng màng chuyện hắn ta ăn chơi nữa, ngày mai xem hắn ta kéo hóa đơn đến xỉu là được!"
Mọi người nghe vậy, ha ha cười lớn.
Lý Thanh Tịnh và Hà Ngọc Kỳ ngồi cạnh nhau, đám đàn ông bàn luận viễn vông, hai người này vốn không chen vào được câu nào.
Mới ăn được nửa bữa, người quản lý khách sạn Thanh Hùng đã vội vã vào phòng. Thấy nhiều người ngồi trong phòng như vậy, nhất thời không dám mở miệng nói bừa.
Triệu Hùng tiếng với quản lý khách sạn: "Nói đi! Không sao đâu. Tất cả đều là bạn tôi."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!