Triệu Hùng cố ý tình để lộ tin tức, chính là muốn âm thầm khiến những kẻ trong tối phải xuất đầu lộ diện.
Anh đã ra lệnh với đàm người Nông Tuyền, nếu có người dám tới quấy rối, giết không tha.
Ngoại trừ Nông Tuyền, Sói Đen, Tiết Ân, Tàn Kiếm, và bốn anh em nhà họ Mã, một nửa số người của Cửu Đường đều túc trực thường xuyên ở núi Thiên Sao. Ngoài ra, còn có thêm người của ba anh em Văn Long, Văn Hổ, Văn Báo.
Đêm đầu tiên rất bình yên, không có việc gì xảy ra. Nhưng đến đêm thứ hai.
Bởi vì đã gần cuối tháng, trên bầu trời chỉ có một vầng trăng non nho nhỏ.
Sau khi màn đêm buông xuống, toàn bộ vùng ngoại ô chìm trong bóng tối. Nhưng trên núi Thiên Sao, vô số đèn được bật sáng.
Đêm nay là đêm quan trọng, ngày mai là ngày trọng đại để diễn ra sự kiện di dời phần mộ.
Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng: “Đã trễ thế này, anh vẫn còn muốn tới núi Thiên Sao ư?”
Triệu Hùng gật đầu, nắm lấy tay Lý Thanh Tịnh tay, an ủi nói: “Đừng sợ! Có Trọng Ảnh cùng An Như ở nhà với em.”
Lý Thanh Tịnh oán trách mà liếc mắt nhìn Triệu Hùng một cái, nói: “Em là đang lo lắng cho anh.”
“Anh không sao đâu. Em cứ đi ngủ trước đi, cứ để cửa cho anh, anh đi một chút rồi về. Anh chỉ không muốn có chỗ trông cho Am Cẩu lợi dụng.”
“Vậy sao anh có cố tình tung tin ra ngoài?” Lý Thanh Tịnh cất giọng trách cứ.
Triệu Hùng giải thích nói: “Nếu anh không cho lan tin tức này ra ngoài, đột nhiên đi dời phần mộ nhà họ Lý, càng có thể khiến bọn họ chú ý. Cho nên, mượn cơ hội này, còn có thể diệt trừ những kẻ âm thầm muốn hãm hại chúng ta.”
“Anh đấy, lúc nào cũng thích làm những việc mạo hiểm. Thực sự không biết nên nói gì với anh mới đúng.”
“Vậy anh đi sớm về sớm!” Lý Thanh Tịnh dặn dò Triệu Hùng.
Triệu Hùng “Ừm!” một tiếng, chào Trọng Ảnh rồi thay áo và đi ra khỏi nhà.
Trên đường tới núi Thiên Sao, Triệu Hùng gọi điện thoại cho Nông Tuyền, hỏi tình huống cụ thể của bên kia.
Nông Tuyền báo lại với Triệu Hùng, mọi chuyện đều ổn, không có bất cứ điều gì dị thường xảy ra.
Sau khi cúp máy, từ xa bỗng truyền đến một âm thanh rất nhỏ, hình như có động vật nào đó xẹt qua trên núi.
Núi Thiên Sao tuy rằng không cao, nhưng trên núi thường xuyên có những động vật nhỏ chạy tới. Có điều, lần này rất nhiều chỗ truyền tới những âm thanh giống nhau, điều này thực sự khác thường.
Nông Tuyền lặng lẽ đứng lên cây, hướng ánh mắt nhìn về bốn phía xung quanh.
Dưới chân núi đột nhiên truyền đến tiếng chém giết, Nông Tuyền lập tức ra lệnh cho Tiết Ân: “Tiết Ân, cậu mau dẫn theo bốn anh em nhà họ Mã tới chân núi tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.”
“Tôi biết rồi.”
Tiết Ân cùng bốn anh em nhà họ Mã đi như bay, vội vã hướng về phía chân núi.
Chiu!
Thứ gì đó giống như lông tơ được bắn vào cổ của những anh em Cửu Đường.
Một số người bị trúng kim độc, lần lượt ngất xỉu trên mặt đất.
Một ít trung châm người, sôi nổi té xỉu trên mặt đất.
“Có người!” Sói Đen Trang Đồng Phú la lên một tiếng.
Nông Tuyền ở trên cây xem nhìn thấy rất rõ, lớn tiếng hô: “Ở phía tây!”
Sói Đen Trang Đồng Phú cùng Tàn Kiếm, mang theo một số anh em khác của Cửu Đường trực tiếp lao tới phía tây.
Ngay khi Sói Đen Trang Đồng Phú và Tàn Kiếm rời đi, một dáng người thon thả đột nhiên xuất hiện.
Nông Tuyền nhìn thấy người vừa tới, trực tiếp nhào vào cô ta.
Người phụ nữ hai tay trái phải nắm chắc vũ khí, đâm về hướng Nông Tuyền.
Nông Tuyền lắc mình tránh, hướng đối phương liếc mắt một cái đánh giá. Thấy cô ta che mặt bằng tấm lụa mỏng, lạnh giọng nói: “Này, cô bé, ông nội Nông Tuyền đã đợi cô ở đây rất lâu rồi. Không ngờ bọn họ lại phái một cô gái tới đây.”
Vèo vèo.
Lại có thêm mười mấy người tiến tới.
Lúc này, bốn anh em nhà họ Mã đột nhiên xuất hiện.
Bốn người đồng thời đem mười mấy người kia chặn đường ở bên ngoài.
Người phụ nữ nhíu mày, mới vừa rồi cô ta rõ ràng còn nghe được Nông Tuyền đã phái bốn anh em nhà họ Mã xuống chân núi, không ngờ rằng bọn họ lại cố ý ở lại.
Cô ta nhìn thoáng qua phần mộ nhà họ Lý, quả nhiên trước mộ có dụng cụ quét dọn và một ít đồ vật tưởng niệm, cũng không có gì đặc biệt.
Cũng không biết đám người này của Nông Tuyền, rốt cuộc ở đây canh giữ vì mục đích gì.
“Này, cô bé. Nông Tuyền tôi vốn không thích đánh phụ nữ, có điều cô có võ công, tôi sẽ không coi cô là phụ nữ. Nào, tới đây đi.”
Nông Tuyền từ khi được người đứng đầu Thiên bảng truyền lại Ngũ hành quyền, thời gian này vẫn luôn dốc sức nghiên cứu quyền pháp.
Phách quyền, toản quyền, băng quyền, pháo quyền, hoành quyền đều sớm đã luyện tới thuần thục.
Bài tập công pháp này chú ý vào tam đỉnh, tam khấu, tam viên, tam mẫn, tam ôm, tam treo, tam khúc và tam chi.
Nông Tuyền siết chặt nắm đấm, một đòn “Băng quyền” trực tiếp đánh về phía người phụ nữ.
Lực gió còn chưa tới, một cơn gió lớn đã ào ạt quét qua khiến mặt cô ta đau rát. Cô ta giữ chặt vũ khí trong tay, cắt ngang quyền của Nông Tuyền.
Nông Tuyền giữa chừng chiêu, biến quyền thành chưởng, nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô ta.
Người phụ nữ thấy mình mắc mưu, cơ thể vội vàng lui về phía sau.
Nông Tuyền thừa cơ truy kích, chạy lấy đà rồi vung chân, hướng về đầu người phụ nữ đá tới tấp.
Cơ thể nhỏ nhắn của cô ta hoàn toàn bị trận gió lớn do đôi chân của Nông Tuyền vây hãm bên trong.
Cô ta vốn dĩ không thể chịu đựng được nguồn sức mạnh ghê gớm này, lập tức lăn sang một bên.
Nông Tuyền thừa cơ tấn công, sau khi cô ta từ dưới đất bò dậy, tiếp tục chiến đấu dai dẳng với Nông Tuyền.
Điều khiến Nông Tuyền cảm thấy buồn bực chính là, thực lực của người phụ nữ này so với anh có phần ngang nhau. Hai người chiến gần trăm trận, vẫn chưa phân thắng bại.
Đúng lúc này, một bóng người từ dưới chân núi rất nhanh lên tới.
Người phụ nữ giật mình, liếc nhìn.
Cô dùng một chưởng tấn công Nông Tuyền bằng lòng bàn tay, sau đó huýt sáo miệng.
Những người khác còn đang đánh nhau, vừa nghe được tiếng còi liền vội vàng rút khỏi vòng chiến đấu, bỏ trốn mất dạng.
Nông Tuyền thấy nữ nhân muốn chạy trốn, trong miệng quát lớn: “Đồ yêu nữ kia, cô trốn đi đâu.”
Bùm.
Một đám khói bốc lên, che khuất tầm mắt của Nông Tuyền. Khi sương khói tan đi, chỉ còn bóng dáng của một người phụ nữ.
Sói Đen Trang Đồng Phú dẫn người đuổi giết, thấy đối phương ngồi xe chạy trốn nên đành bỏ cuộc.
Trong trận chiến này, đối thủ cũng không có ý chiến đấu căng thẳng. Cho nên cả hai bên tuy có người bị thương nhưng không ai tử vong.
Triệu Hùng đi tới trước mặt Nông Tuyền, hỏi: “Người đâu?”
“Chạy rồi! Cậu chủ, sao anh lại tới đây? Không phải nói không thể tới sao?”
“Còn không phải vì tôi không yên tâm với các cậu à?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!